“Ngươi khó chịu à?”
Tả Tiểu Đa cười lớn: “Ngươi khó chịu đến mức nào? Nói ra nghe cái đi! Chẳng ngại nói cho ngươi biết, ngươi càng khó chịu ta lại càng sung sướng, càng vui vẻ, càng sảng khoái!”
“Ta vốn không muốn nói lý, không muốn mắng chửi nhà ngươi đâu, nhưng ta không thể chịu nổi, chỉ người nhà của ngươi mới là người sao? Những gia đình khác ngươi chẳng thèm đặt vào mắt sao?”
Tả Tiểu Đa haha cười lớn, xông lên không trung, lớn tiếng nói: “Lần này ta trực tiếp phá nát thành Bạch Sơn, giết hết mấy vạn người, ta nhận lấy cái danh lạm sát người vô tội này rồi, có điều rõ ràng ta biết bên dưới có nhiều người vô tội, nhưng tại sao ta vẫn nhất quyết làm thế chứ?!”
“Bởi vì trên dưới thành Bạch Sơn các ngươi trước giờ đều chưa từng quan tâm việc có vô tội hay không?!”
Tả Tiểu Đa cười vui vẻ: “Vậy việc gì ta phải quan tâm các ngươi vô tội chứ?!”
“Là ta cố ý đấy! Ta nói ngươi biết, Bồ Quan Sơn, là ta cố ý đấy, từ đầu tới cuối ta chưa từng có ý định giữ lại một người sống trong thành Bạch Sơn các ngươi! Cho dù mang tội nghiệt ta cũng gánh, cũng nhận, sao nào?!”
Bồ Quan Sơn ngay lập tức nghẹn họng.
Không hề ác độc như vậy...
“Tả Tiểu Đa, ngươi nhất định sẽ gặp quả báo!”
Tả Tiểu Đa cười lớn: “Ta có gặp quả báo hay không ta cũng không chắc, nhưng cái mà ta chắc chắn chính là ngươi đã gặp quả báo rồi! Hahahaha...”
“Bồ Quan Sơn, người nhà của ngươi, tất cả đều đã bị ta giết rồi! Ngươi đau lòng không?? Đến đây giết ta đi! Ta cho ngươi cơ hội, nhưng mẹ nó ngươi đâu tận dụng đâu! Là ngươi không có bản lĩnh đấy!”
“Kẻ bất lực nhà ngươi!”
“Ngoài phản bội, âm mưu, ngươi còn biết gì nữa nào? Còn hiểu gì nữa nào?”
Tả Tiểu Đa cười ngông cuồng, đón lấy ánh mắt như sắp phát điên của Bồ Quan Sơn, khinh thường nói: “Ngày mai, trận quyết chiến! Ngươi có giết được ta không? Ngươi tưởng ngươi sẽ giết được ta sao? Ta khinh! Ta coi thường ngươi! Đồ ngu! Đồ khốn! Đồ dốt nát! Ta cứ mắng chửi ngươi như thế đấy, ngươi dám động thủ?”
Phốc!
Bồ Quan Sơn ngẩng đầu phun ra một ngụm máu.
Nghiến răng nghiến lợi, uất hận đến chết nói: “Giờ ngọ ngày mai, Quỷ Khất Nhai! Tả Tiểu Đa, thắng bại sinh tử, một trận quyết đấu, ân oán thâm thù giải quyết tại đó!”
“Được!”
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn theo hướng gió, cười to nói: “Giờ ngọ ngày mai, Quỷ Khất Nhai! Mười trận chiến sinh tử, một trận quyết chiến, mọi người đều là đàn ông, đừng có nhiều lề mề như vậy! Những ai có thể đến hãy đến hết, một trận giải quyết tất cả ân oán!”
Bồ Quan Sơn và hai tên Phi Thiên của Đạo Minh đồng thời hét lên: “Một trận, giải quyết mọi ân oán!”
Quan Sơn Hà nói chậm mất, vội vàng gầm lên, gào thét lên trời: “Một trận giải quyết mọi ân oán!!!”
“Hahahaha...”
Tả Tiểu Đa được một trận cười lớn, xoay người bay xuống mặt đất.
Ngay khoảnh khắc hắn mới quay người, đã truyền lệnh cho Quan Sơn Hà: “Tìm cách giấu hết người nhà của ngươi đi, ngày mai nhất định không được để bọn họ ra chiến trường, ngày mai sau khi đi nhớ không được đứng cùng người khác, ngươi có thể đứng ở vị trí ngoài lề nhất, hoặc là tiền tuyến sát chúng ta!”
Quan Sơn Hà vẫn bình tĩnh, trong lòng đã ghi nhớ lời dặn dò.
Trên không trung, bốn người Bồ Quan Sơn cũng quay người rời đi.
Quan Sơn Hà vô tình hữu ý đi đầu trong bốn người, trông rất tức giận, đằng đằng sát khí, máu xuyên qua đồng tử, không đội trời chung.
Chỉ nhìn cái khí thế này, thực sự nóng lòng muốn quay về thu dọn, ngay lập tức muốn đến trận chiến quyết định!
Tả Tiểu Đa quay trở lại, lão hiệu trưởng Cao Võ Ngọc Dương ngay lập tức bước lên nói: “Tiểu Đa, ngươi quyết định thế này có chút liều lĩnh rồi!”
Lý Thành Long vội vàng tiến lên: “Hahaha… Lão hiệu trưởng, Tả lão đại trong lòng tự có tính toán, người cứ yên tâm là được.”
Lão hiệu trưởng: “???”
“Nhưng vẫn phải sắp xếp chiến thuật, bố trí trận pháp gì gì đó...”
“Không cần, không cần, đối phó với những tàn binh bại tướng, một đám ô hợp của bên kia cần gì phải sắp xếp chiến thuật... thế là coi trọng chúng nó quá rồi...”
“Không cần làm gì cả?”
“Không cần làm gì cả!”
“...”
Tất cả mọi người trên dưới Cao Võ Ngọc Dương, có ai tính người đó, ai cũng cảm thấy mình ngổn ngang trong gió, giống như rơi vào sương mù, mơ mơ hồ hồ.
Còn có kiểu an bài một trận quyết chiến như thế này sao?
Bàn chuyện quyết chiến với kẻ địch xong thì mọi người về nhà ngủ một giấc thật say?
Đây là đang nghỉ ngơi lấy sức hay đang nói đùa vậy?
Nếu là một trò đùa, vậy là đang lấy tính mạng của tất cả mọi người ra đùa cợt sao?
“Đừng lo lắng.” Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi còn tràn đầy tự tin hơn so với Lý Thành Long, lên tiếng an ủi lão hiệu trưởng: “Người thì cứ hoàn toàn yên tâm đi ạ, Tả lão đại của chúng ta trước giờ luôn suy tính trước rồi mới hành động, không bao giờ đánh một trận không nắm được phần chắc.”
“Nếu không có tự tin chiến thắng, đến hẹn giao chiến với người ta hắn cũng không dám hẹn đâu!”
“Nhưng cái nắm chắc chiến thắng này đâu ra... “ Lão hiệu trưởng khó hiểu: “Xem ra hai ngươi biết?”
Dư Mạc Ngôn hơi ngây ra: “Ta đâu biết ạ.”
“Không biết tại sao ngươi lại có tự tin đến vậy?”
“Đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?” Dư Mạc Ngôn đáp lại từ tận đáy lòng, thậm chí còn có ý hỏi ngược lại, ngơ ngác không hiểu chuyện.
Không biết thì con không thể tự tin sao?
Đây là lý lẽ gì vậy?
Tới đây, thầy hiệu trưởng hoàn toàn cạn lời.
“Chúng ta sắp xếp, ban đêm các ngươi bí mật luyện tập chiến trận công sát chi thuật đi… Đừng gây thêm phiền phức cho đám trẻ con.”
“Này…”
“Hi vọng cái tên Tả lão đại nay thật sự tự tin và chắc chắn.” Hiệu trưởng già ủ dột cau mày.
Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh đối với sự tự tin của con gái nhiều hơn một chút, bước tới an ủi: “Lão hiệu trưởng, người đừng lo lắng quá, Tả Tiểu Đa đã cho chúng ta thấy rất nhiều kì tích, con nghĩ lần này cũng không phải là ngoại lệ!”
Lão hiệu trưởng cười cười: “Chuyện này nếu có sắp xếp ổn thỏa, đánh một trận là định, lão phu cũng nguyện ý gọi nó là Tả lão đại, tâm phục khẩu phục, hoàn toàn bái phục!”
Hai giáo viên khác bên cạnh cũng thở dài: “Trận đánh này, nếu so về lực lượng hai bên, phía chúng ta phải nói là tuyệt đối bất lợi... vậy mà cứ khăng khăng giao hẹn với đối phương một trận quyết chiến... nếu trận này ta mà thắng, thậm chí hoàn toàn thắng lợi, đối phương nhất định sẽ cảm thán ông trời không có mắt... hiệu trưởng gọi hắn là Tả lão đại thì thế nào, nếu thực sự có thể chiến thắng, má nó ta cũng tự nguyện gọi nó là Tả lão gia luôn!”