Một người khác chế nhạo: “Dẹp đi, sau trận quyết chiến ngày mai, ta thấy ngươi 99% là không có cơ hội gọi người ta là lão gia đâu, đã sớm nát bét đến không còn chút tung tích rồi.”
“Đến linh hồn cũng nát đến sạch sành sanh!”
Một người khác độc ác nguyền rủa.
“Xem câu ngươi vừa nói kìa, cứ như ta tan nát thì ngươi giữ được mạng vậy...”
Người trước châm biếm lại: “Chẳng phải ta chỉ mới đập bể kính nhà ngươi mấy tháng thôi sao? Đến mức thâm thù đại hận, khổ sở ghi thù, khắc tận xương cốt vậy không? Sao ngươi không nhắc vụ ngươi còn đoạt chức danh của ta đi, ta nói gì rồi nhỉ? Lúc đó ngươi tặng quà, là tặng cho ai đấy? Hiệu trưởng hả? Ta đã sớm biết hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, quan hệ mật thiết, cùng mang chung một chiếc quần rồi, không đúng, hai ngươi có phải chỉ có một cái chân không thế?
Lão hiệu trưởng vô duyên vô cớ bị đả kích, giận xanh mặt nói: “Nói nhảm, chuyện này liên quan gì đến lão phu? Sao đột nhiên lại đổ lên đầu ông đây? Lý Vạn Thắng, ngươi là có ý gì?”
Thầy Lý Vạn Thắng cười: “Hiệu trưởng, con người ta nói chuyện có hơi bộc trực, ngài đừng phật lòng, cũng đừng trách ta đa nghi, mọi người đều quen biết nhau cả, ngài cũng chẳng phải thứ tốt lành gì... chỉ biết bảo vệ mấy chiến hữu của ngài, thật sự coi ông đây ngốc đấy à... dù sao mai đã là trận quyết chiến rồi, ta có gì nói nấy.”
Lão hiệu trưởng nhìn hắn đầy nguy hiểm: “Lý Vạn Thắng, ngươi nghĩ cho kĩ, bây giờ ngươi xin lỗi chuyện còn được cứu vớt, lỡ như Tả lão đại thực sự có cách lật ngược tình thế, vậy thì ngươi đã triệt để đắc tội với lão phu, sau khi quay lại, ngươi thậm chí không thể nghỉ việc. Bây giờ ngươi chỉ cần nói một câu rút lại những gì vừa nói, ta sẽ khoan hồng độ lượng bỏ qua chuyện cũ không tính toán so đo.”
Lý Vạn Thắng theo bản năng thấy hơi kinh sợ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn thật sự không còn hy vọng sống, đột nhiên lại bùng lên dũng khí: “Hiệu trưởng, con người ngươi thật ra rất tốt, nhưng chức danh công việc của ta là do ngươi làm việc không đúng, lẽ ra ta phải sớm được thăng chức rồi, ta được thăng chức rồi bước tiếp theo sẽ là hiệu phó. Ta còn trẻ khỏe và có năng lực, ngươi chính vì luôn lo lắng ta sẽ cướp chỗ của ngươi... cho nên ngươi lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, đưa chức danh cho hắn...”
“Ta nhớ ra rồi, lúc đó ngươi thường xuyên uống rượu Đài Tử, nhưng trước đây ngươi làm gì sẵn lòng mua loại rượu đắt tiền như vậy, chắc chắn là tên đó đưa chút lễ vật cho ngươi...”
Lý Vạn Thắng đắc ý nói: “Ta đoán không sai chứ... Hiệu trưởng, ngươi chính là kiểu ghen ghét đố kị người quyền thế, thông minh, trí tuệ như ta, ngươi lúc nào cũng không vừa mắt với ta, nhưng thực ra cũng bình thường thôi, bây giờ ta đã hiểu rõ hết rồi, không khiến người ta ghét bỏ thì chỉ là hạng xoàng xĩnh, quả nhiên ta không phải...”
Hiệu trưởng tức đến mức râu cũng bị thổi dựng lên: “Này này Lý Vạn Thắng, rượu Đài Tử ta uống là do học trò ta thắng trận gửi về. Ban đầu gửi về tận một xe, ngươi còn giúp ta dốc hàng đấy! Ngươi ngậm máu phun người, thứ vô liêm sỉ.”
Lý Vạn Thắng dương dương tự đắc nói: “Ngươi nói cái gì cũng vô dụng, đóng giả như chuyển phát nhanh gì gì đó thì có gì khó, đống rượu đó của ngươi chắc chắn là do tên khốn Triệu Hiểu Thành đưa tới, đừng giải thích nữa, giải thích là để che đậy, che đậy là có thật, có thật thì chắc chắn có bằng chứng xác thực.”
Hắn bĩu môi: “Cả một xe rượu đó, đáng tiếc ta chỉ uống mỗi hai chai... Giờ nghĩ lại ta mới phát hiện ra rượu mà ông đây uống chính là tiền đồ của bản thân ta, chẳng trách ngẫm lại mùi vị của nó chỉ thấy chua xót.”
Lão hiệu trưởng hít sâu một hơi: “Lý Vạn Thắng, ngươi xong đời rồi.”
“Không chỉ mỗi ta xong, mà là tất cả mọi người chúng ta đều sắp chết rồi, ngươi nghĩ ta còn sợ ngươi sao? Hiệu trưởng, ngày mai ta sẽ là người đầu tiên xông lên!”
Lý Vạn Thắng đắc thắng nói: “Ta đây bất khuất cả đời, đến đập phá cửa kính nhà người ta cũng phải mang mạng che mặt lén lút làm. Chuyện chống đối lãnh đạo chúng ta trước giờ đều chưa từng làm qua, hôm nay làm thử thật sảng khoái, sảng khoái chết mất.”
“Trước đây chưa hề nghĩ rằng cuộc sống lại có thể sảng khoái đến vậy...”
“Thật hận không thể làm đến 8 lần 10 lần, có vậy ta cũng chẳng ngại chê nhiều.”
Lý Vạn Thắng hồi tưởng dư vị thật lâu.
Lão hiệu trưởng tức đến thở hổn hển: “Lý Vạn Thắng, ta không ngại nói cho nhóc con ngươi biết, ta trước khi đến đây đã báo cáo ngươi lên cấp trên rồi, về chuyện thăng chức cho ngươi...”
Lý Vạn Thắng xua tay nói: “Thôi thì ngươi giữ lại cho tên Triệu Hiểu Thành cùng một giuộc với ngươi đi, ta bây giờ đã không cần nữa rồi!”
Nói xong liền ngẩng đầu đi ra ngoài.
Thật sảng khoái!
Dù ta biết rõ ông không phải loại người như vậy, nhưng cả đời này của ta chưa từng chống đối lãnh đạo bao giờ, phút cuối rồi cũng phải thỏa mãn cơn nghiện, qua cho đủ cơn nghiện chứ?
Ngay cả khi ta đổ oan cho ngươi, thì cái cảm giác đổ oan cho người khác này thật sự quá tuyệt, hết sức tuyệt vời.
Cho dù có chút cảm giác có lỗi với ngươi thì cũng chịu thôi, ai bảo ở đây không có bất cứ cấp cao nào lớn hơn ngươi... còn về hiệu phó thì không thể chống đối được, lỡ như đến lúc sắp chết bị hắn đánh cho một trận thì thiệt thòi quá...
Tốt hơn hết vẫn là hiệu trưởng ngài đây, là lãnh đạo cao nhất, cảm giác gây nghiện hơn.
Khi đến cung điện Diêm Vương, ta cũng có thể nhớ lại những kỷ niệm trong kiếp này, ta cũng từng là người nhẫn tâm oán hận một lãnh đạo cấp cao nhất của đơn vị này khi ta còn công tác ở một đơn vị đó!
Không, đó là lang diệt.
Giận nhỉ?
Hahaha...
Ngày mai ta chết, ta sẽ chết, ha ha ha...
Không kìm được dương dương tự đắc làm một bài thơ: “Một đời yếu kém chịu khinh bỉ, trước trận sinh tử nói làm chi, hôm nay sảng khoái mắng hiệu trưởng, ngày mai địa phủ cười diêm la.”
“Khả năng thơ văn thật tốt!”
Lý Vạn Thắng cảm thán một câu, bỗng chốc cảm giác mình quả thực là tài hoa hơn người..