La Diễm Linh nhìn sắc mặt tái nhợt của lão hiệu trưởng, lo lắng nói: “Lão hiệu trưởng, tên khốn kiếp này chẳng qua là muốn nói hươu nói vượn nuông chiều bản thân trước khi chết thôi, ngài đừng thực sự tức giận.”
Lão hiệu trưởng hừ một tiếng nói: “Lão phu còn không biết tên khốn này chính là muốn sỉ nhục ta sao! Nhưng tên khốn này trước khi chết sỉ nhục người khác không được sao...? Tại sao cứ phải là ta? Ta bây giờ cực kì hi vọng, Tả Tiểu Đa thực sự nắm chắc phần thắng! Ừm, Tả lão đại của ta!”
La Diễm Linh đầu đầy vạch đen.
“Nếu lần này có thể sống sót trở về, xem lão phu làm thế nào xử chết các người! Dám vu cáo lão phu có chuyện mờ ám với một tên đàn ông, lão phu nhất định khiến hắn thật sự có chuyện!” Lão hiệu trưởng tức đến nổi giận đùng đùng.
La Diễm Linh và Độc Cô Ngọc Thọ đầu đầy vạch đen.
Tên ngốc này không ngờ lại ép một lão hiệu trưởng một đời minh bạch công bằng liêm chính bắt đầu nghĩ tới việc lấy việc công báo thù riêng!
Thậm chí còn là cái kia, cái kia đấy.
Việc này cũng không dễ chút nào.
Đến bây giờ, La Diễm Linh thậm chí còn có một hi vọng: hay là cùng nhau tử trận đi, nếu không, tên Lý Vạn Thắng này, tên ác độc này có lẽ cả đời sẽ nằm trong tay lão hiệu trưởng... có điều thực sự vẫn khiến người ta rất mong chờ.
Vẫn là đừng chết thì tốt hơn, vở kịch này không xem có chút chết không nhắm mắt...
Haizz, ta rõ ràng không phải kiểu người hả hê trước tai họa của người khác mà.
Bên này, Cao Võ Ngọc Dương đang bí mất luyện tập trận pháp.
Còn bên kia, Vân Phiêu Lưu đã vui mừng đến độ không còn gì để vui hơn.
“Bồ Quan Sơn, đây là cơ hội trời ban đấy, Tả Tiểu Đa đúng là tự tìm đường chết! Nhanh tập trung tất cả những chiến sĩ có thể tham gia trận đấu của thành Bạch Sơn lại đây.”
“Tất cả đều đi.”
“Mối thù hủy nhà, nỗi hận diệt môn, suốt đời không đội trời chung, sao có thể không báo?!”
“Đều đi đều đi!”
Vân Phiêu Lưu cực kì phấn khích: “Bị thương thì sợ cái gì? Chẳng qua chỉ là chút vết thương nhỏ, lẽ nào đến tinh thần chiến đấu cũng không có?”
“Lần này chính là cơ hội lập công! Ta nói cho mọi người hay, tuy trước mắt mọi người còn chưa hiểu trận chiến này mang ý nghĩa gì, nhưng ta nói với các ngươi, trận này chỉ cần chúng ta đánh cho tốt, tất cả các người không chỉ báo đước thâm thù, mà chính là lập công lao to lớn, tương lai tiền đồ vô hạn.”
Vân Phiêu Lưu tâm trạng thoải mái: “Đợi chuyện này qua đi, ta sẽ nói cho mọi người nguyên nhân của nó.”
“Chư vị, trận chiến hôm nay, sẽ quyết định tiền đồ Đạo Minh của tất cả mọi người!”
Vân Phiêu Lưu lớn tiếng nói một câu: “Ta ở đây lập lời thề, quyết không thất hứa!”
Cùng với tiếng hô đáp trả lời thề thiên đạo, cả thành Bạch Sơn sôi trào lên.
“Chiến đấu! Chiến đấu!”
“Báo thù!”
“Giết chết Tả Tiểu Đa! Diệt sạch Cao Võ Ngọc Dương!”
“Giết một tên đủ vốn, giết hai tên sinh lời!”
“Giết chết bọn chúng!”
Vân Phiêu Lưu tinh thần sảng khoái, haha cười lớn: “Thống kê số lượng chiến sĩ xuất chiến!”
“Chư quân, ngày mai, một trận quyết định!”
Đã có kết quả thống kê số lượng.
Kể cả người bị thương, số lượng người có thể tham gia chiến đấu là 3142 người!
Đây là tất cả số lượng người tham gia chiến đấu của thành Bạch Sơn.
Ngay lúc này, vợ của Quan Sơn Hà vội vàng chạy tới: “Lão Quan, nhanh đi xem xem, Cha chúng ta, cha chúng ta hình như... không ổn rồi.”
Quan Sơn Hà giật mình kinh ngạc, vội vàng cáo tội với Vân Phiêu Lưu rồi nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, Quan Sơn Hà trở lại, vẻ mặt đau khổ thì thào nói: “Vân thiếu, tuy rằng nhờ vả ngài thế này có lẽ là không nên, nhưng mà... có thể... liệu có thể...”
Vân Phiêu Lưu thở dài: “Phó thành chủ Quan, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng mà... có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian không? Chỉ cần qua trận quyết chiến ngày mai, chúng ta ngay lập tức khởi hành trở về Đạo Minh, đến lúc đó, ta sẽ đưa người Mệnh Hồn kim đan!”
“Chỉ cần thời gian một ngày thôi, Quan huynh, bây giờ thực sự không có!”
Vân Phiêu Lưu trên mặt đầy vẻ khổ não.
Vốn cha vợ Quan Sơn Hà thực lực tương đối mạnh, ngang hàng với cao thủ đỉnh cao Quy Huyền, nếu dùng hết sức lực để chiến đấu, thì trận chiến này nhất định sẽ rất có lợi.
Nhưng xem tình hình hiện tại, lại khiến Vân Phiêu Lưu không thể nào đưa Kim Đan ra!
Số người bị thương tham gia chiến đấu của thành Bạch Sơn bây giờ hơn trăm người, số lượng người bị thương thực sự quá nhiều, nếu đưa cho Quan Sơn Hà, nếu mở miệng này ra rồi, tình hình một khi vỡ lỡ sẽ rất khó thu hồi lại.
Cho ai, không cho ai đây?
Chẳng phải là khiến tình hình loạn càng thêm loạn sao?
Loại nguy hiểm này, Vân Phiêu Lưu thực sự không dám mạo hiểm!
Vậy thì lựa chọn duy nhất chính là không đưa ai hết!
Chưa kể trước đây mình cùng từng nói qua, Kim Đan trong tay đều đã dùng hết rồi.
Quan Sơn Hà thần sắc ủ rủ, ngẩn ngơ đứng im một chỗ, nói: “Nhưng bây giờ nơi đang ở... haizz, ta sẽ đi đào một cái hang động ở vách núi bên kia, để bọn họ vào nơi sâu nhất tránh tạm.”
Vân Phiêu Lưu đôi mắt lóe lên, nói: “Cũng được.”
Chỉ cần ngươi không đến đòi ta Kim Đan, thế nào cũng được!
Quan Sơn Hà vội vã rời đi.
Một đêm nhanh chóng trôi qua!
Dù là phía Cao Võ Ngọc Dương hay phía thành Bạch Sơn hầu như ai cũng có một đêm dài mất ngủ.
Sáng sớm, Tả Tiểu Đa đã thức dậy, kéo theo Tả Tiểu Niệm chạy đến Quỷ Khất Nhai.
Ai đó lần này không giống với những tên nhóc nói dóc đến mức mưu tính trước rồi mới hành động, biểu hiện coi việc lớn như việc nhỏ một cách kì lạ, mãi đến bây giờ mới đi thăm dò hiện trường.
Thậm chí sau khi xem qua Quỷ Khất Nhai, nỗi lo lắng cuối cũng của Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn biến mất--- bên dưới Quỷ Khất Nhai là một mảnh đất tương đối bằng phẳng, rất thích hợp để hai bên triển khai chiến đấu, thậm chí là trận tổng quyết chiến.
Mà điều khiến Tả Tiểu Đa càng yên tâm hơn chính là, gió núi lạnh lẽo, hoàn toàn đi ngang qua.
Hướng mà Tả Tiểu Đa đang đứng chính là hướng bắc, mà hướng đối diện với thành Bạch Sơn chính là hướng Nam.
Ở Bạch Sơn, gió bắc quanh năm, có thể nói là hiếm khi xảy ra đổi hướng gió, có thể coi là trạng thái bình thường.
“Tuyết rơi dày đặc vẫn chưa ngừng, nếu bên ta chiến đấu với bên kia thì việc tuyết rơi dày đặc đập ngay vào mặt là điều không thể tránh khỏi, còn bên kia vốn dĩ đã gặp lợi thế đón gió”, Tả Tiểu Niệm phân tích.