“Ừ, ngọn gió bắc này thật tốt, thật sự là quá tốt, ông trời cũng đang giúp ta.”
Tả Tiểu Đa say sưa quay người, đón lấy cơn gió bắc đang gào rú, cười nói: “Ta thích nhất là gió bắc. Lúc này, gió bắc đang thổi, chứng tỏ rằng ông trời cũng đang đứng về phía ta, ông trời luôn ban phước cho người nhân từ, và chân thành sẽ không lừa dối ta!”
Tả Tiểu Niệm khịt mũi: “Nhưng đối phương cũng có thể dùng năng lực của tu giả Phi Thiên để phản áp lại thế gió, không cần đến Phi Thiên, Ngự Thần, tu giả Quy Huyền cũng có thể làm được, điều này không cần phải vận dụng năng lực tu vi quá thâm sâu.”
Tả Tiểu Đa gật đầu: “Để tránh tình trạng gió chuyển hướng, việc này cần phải sử dụng Tiểu Tiểu Đa rồi.”
Nói đến đây đột nhiên cảm thấy đau răng lạ thường, không khỏi trợn mắt.
Mỗi khi nhắc đến cái tên này, đều có cảm giác kích động muốn trợn tròn mắt ngay lập tức.
Tiểu Tiểu Đa, cái tên Tiểu Tiểu Đa luôn khiến ta nhớ đến ‘thằng em’ của mình!
“Cần Tiểu Tiểu Đa làm gì? Ngươi có kế hoạch gì?”
Tả Tiểu Niệm giả vờ như không nhìn thấy phản ứng của Tả Tiểu Đa, dù sao khi nhắc đến Tiểu Tiểu Đa ai đó sẽ có phản ứng như thế, dần dần quen rồi cũng coi như chuyện bình thường.
“Để nó tạo ra hướng gió bắc liên tục, chúng ta phải đảm bảo rằng hướng thổi của gió bắc sẽ không bị đảo ngược khi trận chiến đang diễn ra.” Tả Tiểu Đa yêu cầu.
“Việc này hoàn toàn không có vấn đề gì!”
Tả Tiểu Niệm đồng ý mà không chút do dự.
Nếu ở những nơi khác, với tình hình đối phương có số lượng tu giả Phi Thiên lớn như vậy, Tả Tiểu Niệm dù có nắm chắc cũng không dám quả quyết hứa hẹn, nhưng ở Bạch Sơn...
Đây chính là sân nhà siêu cấp của Băng Phách!
Băng Phách phát huy sức mạnh của nó trong địa giới này, vậy thì chính là sức mạnh của cấp độ thống trị!
Cho dù các cao thủ Phi Thiên liên thủ chống lại, cũng chắc chắn không thể đánh bại sức mạnh khống chế của Băng Phách, tuyệt đối không có khả năng bị đảo ngược!
Tả Tiểu Đa đứng trong gió tuyết, giang hai tay ra làm tư thế thống trị thiên hạ, giọng điệu lãnh đạm nhẹ nhàng, khẩu khí cao cao tại thượng nắm chắc tất cả nói: “Mèo Niệm Niệm, hôm nay, hãy xem chồng của ngươi.... thể hiện ngươi xem, trong khoảnh khắc nở nụ cười băng giá ta sẽ khiến cường địch tan thành mây khói!”
Tả Tiểu Đa bày ra một gương mặt gió nhẹ mây bay nói: “Cái gọi là kẻ địch mạnh, chẳng qua chỉ là chút sức mọn thổi tro!”
Lòng bàn tay nhè nhẹ ép xuống, giọng nói tràn đầy từ tính: “Dễ như lật bàn tay!”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, nhìn bộ dạng diễn đến thành nghiện, không kìm được muốn giơ chân đạp cho một cước, nhưng lại nghĩ, tên này giả vờ trước mặt mình cũng là vì muốn thể hiện chút sức hút của mình, cũng coi như phí hết tâm tư.
Không ngờ trái tim bất giác lại cảm thấy ấm áp, nhẹ giọng nói: “Ừm, Tiểu Cẩu Đát lợi hại nhất!”
Tả Tiểu Đa nháy mắt vỡ vụn, gương mặt khổ não nói: “Đừng gọi là Tiểu Cẩu Đát nữa được không? Có thể đổi thành 'chồng của ta lợi hại nhất' không?”
Tả Tiểu Niệm gương mặt ửng hồng cười ngại ngùng: “Được rồi, được rồi, chồng Tiểu Cẩu Đát của ta lợi hại nhất.”
Tả Tiểu Đa gương mặt đột nhiên xoắn xuýt lại.
Đây... vừa gọi chồng vừa gọi Tiểu Cẩu Đát, thật sự là... cảm giác này.... có chút vi diệu đấy...
“Quay về thôi!”
Tả Tiểu Đa chìm đắm trong chuyện này một lát rồi quyết đoán nói, nếu đã xem qua địa hình, trong lòng tất nhiên sẽ có phần chắc chắn hơn.
Nắm chắc phần thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
Cùng với sự xuất hiện của hai người, cũng có nghĩa mọi thứ đã bắt đầu.
Lão hiệu trưởng, Long Vũ Sinh, ai cũng từng đến đây thăm dò hiện trường.
Chỉ có Lý Thành Long chưa đến, kéo theo Hạng Băng hai người trốn trong lều đánh một giấc say sưa, giống như hắn nói, hoàn toàn yên tâm.
Việc này còn phải đến xem hiện trường?
Đến cơ hội ra tay còn không có, còn xem hiện trường làm gì?
Lý Thành Long cảm thấy cái chức quân sư này của mình hoàn toàn không có đất dụng võ, ngoài an tâm ra, còn cảm thấy đôi chút mất mát.
“Phù Phù, ngươi thật sự không đến hiện trường xem sao sao?” Hạng Băng có chút lo lắng.
“Xem cái khỉ mốc!” Lý Thành Long trừng mắt: “Không phải xem.”
“Nhưng đợi chốc nữa ngươi định bày binh bố trận thế nào đây?”
“Bày cái khỉ mốc!”
“Hay là ngươi nói với mọi người chiến lược chiến thuật chút đi.”
“Nói cái khỉ mốc!”
“.... Lý Thành Long! Ngươi dậy mau!”
“Ta dậy đâu cơ?”
“...”
Giờ chính ngọ rất nhanh đã tới.
Bên này, toàn thể trên dưới các giáo viên và nhân viên của Cao Võ Ngọc Dương như đi nghênh chiến với kẻ thù mạnh, ai nấy đều đã viết xong di thư, cẩn thận sắp đặt thật ổn thỏa.
Sau đó gương mặt hiên ngang cùng với khí thế hừng hực xông ra.
Chỉ cảm thấy lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, sát khí toàn thân xung thiên, bước từng bước về phía trước, phong thái hiên ngang, 'Gió núi lạnh lẽo thổi vi vu, chiến sĩ một đi không trở về'!
Trận chiến này, không ôm ấp ý niệm quay về!
Cuộc đời này mãi dừng lại ở hôm nay, không hề hối tiếc!
Trong đó, Lý Vạn Thắng dẫn đầu tất cả, bước đi kiên quyết, khí phách hiên ngang.
Gió tuyết mạnh mẽ quất vào lưng hắn, hắn ngẩng đầu gầm lên, chí khí ngút trời.
“Nhân sinh đến vậy còn mong cầu gì hơn!”
Lý Vạn Thắng quay đầu lại, dang tay ra mở rộng vòng tay, để cho bão tuyết ập vào trong lòng ngực, cười lớn: “Đời này của ta vốn có quá nhiều tiếc nuối, không ngờ may mắn gặp dịp, có thể trải qua phong thịnh này, càng không chút hối tiếc! Điều tiếc nuối cuối cùng, đêm qua cũng đã được bù đắp rồi! Sướng! Đàn ông sống được đến bước này như ta, thực sự là... chết không hối tiếc!”
“Tối qua ngươi bù đắp được nỗi hối tiếc nào vậy?” Có người tò mò.
“Trong cuộc đời Lý Vạn Thắng này vẫn luôn khắc cốt ghi tâm muốn làm chức quan, nhưng chưa bao giờ làm lãnh đạo, trong quân đội, bị cấp trên mắng là con chó u nhọt, trở về địa phương ngày nào cũng bị hiệu trưởng chủ nhiệm mắng như con rùa thấp kém, ta có sao cũng không dám nói lại, không dám phản kháng, cũng không dám chửi bới... Cho đến tối hôm qua ta mới chợt hiểu ra rằng đời này của ta quá ngột ngạt, nam nhi sức lực tráng kiệt, cả đời này chưa mắng chửi lãnh đạo bao giờ... đáng tiếc biết bao!'
Lý Vạn Thắng dõng dạc.
“Và sau đó?”
“Sau đó, ta gặp được hiệu trưởng, mắng cho một trận!” Lý Vạn Thắng ngẩng đầu lên trời gầm lên: “Waoooo, sảng khoái muốn bay lên được!”