Lão hiệu trưởng đen mặt nhìn thằng nhóc này.
Tên này biết rõ trận này nhất định sẽ chết, hoàn toàn buông thả bản thân, lại dám đem ông đây hoàn thành tâm nguyện chết tiệt này!!
Xin trời xanh phù hộ cho chúng ta, không ai trong hai chúng ta phải chết trong trận chiến này!
Tả lão đại, ông già này chỉ biết trông cậy vào ngươi thôi!
Lão hiệu trưởng lúc nói câu này, lại nghe thấy có người hưởng ứng, haha cười lớn: “Nói hay lắm, nói đúng lắm, ông hiệu trưởng đúng là phải bị mắng từ lâu rồi. Ta đi ngoại tình mà hắn cũng quản, lão già thích quản chuyện nhảm nhí! Ta còn chưa bắt đầu, hắn đã làm xong công tác tư tưởng rồi, còn bắt ta phải viết bản kiểm điểm, làm kiểm tra ở phòng hiệu trưởng!”
“Lúc đó ta chỉ mới động lòng, còn chưa bắt đầu hành động gì, viết bản kiểm điểm gì chứ? Ta nửa tháng đều viết kiểm điểm, ngày nào cũng phải viết, vừa đi làm liền đến văn phòng lão già đó viết kiểm điểm... Sau đó, mạnh mẽ dạy dỗ ta đây thành một công dân tốt!”
Một người khác thầy giáo Miêu đột nhiên cũng cảm thấy không thể để vuột mất cơ hội, mất rồi không bao giờ có nữa, cơn tức này mà không xả sợ là không còn cơ hội nữa, cũng theo đó kêu la một trận.
Đôi mắt lão hiệu trưởng nheo lại, ừm, Miêu Canh Cao, ta cũng ghi nhớ ngươi rồi.
Trên quyển sổ nhỏ lại thêm một người.
Thả nhẹ bước chân, xem xem còn ai liều mạng bước ra nữa không.
Ta cầu nguyện với ông trời, tất cả những người này đều sẽ sống sót quay về!
Không phải để được sống thêm vài năm nữa,
Mà là để mấy người vô liêm sỉ các ngươi sáng mắt, Hàn Vạn Khuê ta rốt cuộc có thể khiến các ngươi từng tên từng tên một tiểu ra quần không!
Trong quân đội ta làm quân sư huấn luyện cho các ngươi, làm gì có chuyện trở lại bao nhiêu năm lại trị không được đám cháu chắt vô liêm sỉ các ngươi!
Muôn vàn lời thề được lập ra, lại truyền lời cho Tả Tiểu Đa: “Học sinh Tả Tiểu Đa, không biết trận chiến lần này sắp xếp thế nào? Cơ hội chiến thắng là bao nhiêu?”
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, nhìn thấy ngày càng nhiều người mạo hiểm bước ra từ đội ngũ của Cao Võ Ngọc Dương, nỗi bất mãn chất chứa trong lòng đến mặt đỏ tía tai nhiều năm nay cuối cũng cũng được trút bỏ, trong lòng bỗng gợn dậy chút đồng cảm.
Haizz, quá thông cảm với những người này. Chỉ đáng tiếc, ta đã xác định không ở đây lâu dài, nếu không nhất định sẽ đi quan sát một chút Cao Võ Ngọc Dương.
Muôn vàn cảnh tượng lúc đó chắc chắn là rất náo nhiệt, kích thích, ai ai cũng thích đã được lưu truyền từ lâu!
Quan trọng nhất là có thể làm cho người ta vui vẻ thật lâu, thật lâu...
Loại chuyện hả hê trước tai họa của người khác như vậy, nếu không được tận mắt chứng kiến, cuộc đời hẳn là hối hận vô cùng!
Bây giờ nghe thấy câu hỏi của lão hiệu trưởng, Tả Tiểu Đa vội vàng truyền giọng trả lời lại: “Hiệu trưởng người cứ yên tâm ạ, mọi người chỉ cần đến tạo dáng thôi, ta chắc chắn một ngàn phần trăm chiến thắng, nhất định thắng được đối phương. Mọi người đều không cần ra tay đánh đấm là có thể kết thúc thôi. Chỉ là xếp hàng, chiếu sáng, hấp dẫn tất cả ánh sáng chủ lực của đối phương là xong việc rồi, không phải nghĩ nhiều, nghĩ nhiều là thua đấy!”
“Thật sao?” Lão hiệu trưởng đôi mắt sáng ngời, đôi tay vuốt vuốt bộ râu, vừa dùng lực liền bất ngờ kéo xuống một sợi.
“Thật mà thật mà!”
Tả Tiểu Đa cười hi hi: “Lão hiệu trưởng, nếu ta mà là ngài, bây giờ đã bắt đầu nghĩ sau khi trở về phải chấn chỉnh tác phong nhà trường như thế nào rồi... Thật sự không phải là ta gây chuyện, tư chất giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương thật sự không cao chút nào, tác phong nhà trường, đạo đức nhà giáo ở mức này thật khiến người ta ngứa mắt... Khụ khụ... không phải ta nói ngài đâu, hiệu trưởng Cao Võ Tiềm Long của chúng ta tuyệt đối có uy quyền! Đi lại trong trường... đừng nói là giáo viên bình thường, thậm chí cả mấy hiệu phó cũng không dám ăn to nói lớn.”
Tả Tiểu Đa lại lặng lẽ thêm dầu vào lửa.
Khuôn mặt Hàn Vạn Khuê cứ vậy mà đỏ tới tận mang tai.
Tức giận!
Quá mất mặt!
Nhìn hiệu trường Cao Võ Tiềm Long nhà người ta, rồi lại ngó lại mình.
Shit... ông đây cả đời này chưa mất mặt bao giờ, lần này mất mặt lại muốn mất mặt đến chết.
Cùng là hiệu trưởng, khác biệt có thực sự lớn như vậy không?
Đột nhiên cơn giận từ trong tim ta bùng lên, một lũ khốn nạn vô liêm sỉ các ngươi, chờ đó cho ông mày đây.
Sau đó lại có một sự phấn khích không hề nhẹ dâng lên tận não.
“Không chết được? Sẽ không chết? Không cần làm gì cả, vậy có nghĩa là, mọi người đều có thể bình an trở về?”
Nghĩ đến đây, hiệu trưởng trong lúc lửa giận bừng bừng lại mở cờ trong bụng, vui mừng khôn xiết.
Đồ khốn các ngươi!
Đợi đấy!
Ngày tốt của các ngươi sắp đến rồi đây!
Thế là, vị lão hiệu trưởng cụp mắt xuống, bước vào hàng với vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu, lắng nghe từng biểu hiện cảm xúc cuối cùng của từng người một...
Rồi nhớ tên từng người một.
May mắn thay không nhiều!
Chỉ có ba tên!
Ba tên này... Ha ha ha ha... Lão phu cũng không phải nói nhiều! Đời này chưa từng lấy việc công trả thù riêng, lạm dụng chức quyền bao giờ, nhưng lần này... hahaha...
Lão phu chính là muốn bẻ cong vương pháp, các ngươi có thể thế nào!
Một đám đông đang ngày càng đến gần Quỷ Khất Nhai!
Tiếng ồn ào của mọi người cũng càng ngày càng nhỏ.
Từ xa, ta đã nhìn thấy đám đông đen ngòm lúc nhúc ở phía đối diện.
Kẻ thù đã tập trung hết tất cả ở đây, sẵn sàng nghênh chiến.
Đám người Cao Võ Ngọc Dương không hẹn mà cùng dừng bước.
Đúng lúc này, ba người thầy giáo tiến tới phía trước, Lý Vạn Thắng dẫn đầu, nhấc mày mỉm cười, vẫn có phần cắn rứt lương tâm: “Khụ, hiệu trưởng, ta chỉ muốn thỏa mãn hối hận cả đời này, thật sự không có ý gì khác, người đừng để bụng. Thực ra hôm nay... ta hận một nổi không thể đổi một vị lãnh đạo cấp cao hơn ở đây, ta cũng trút giận như vậy... sắp chết ầy mà... hiểu giúp ta cái nhá.”
Lão hiệu trưởng trợn mắt nói: “Cấp bậc của ta không đủ cao, thật có lỗi với ngài rồi.”
Một giáo viên khác: “Hiệu trưởng ngài đừng để trong lòng, ta chỉ... nhân cơ hội hiếm có này mà trút giận một chút.”
“Haha.”
“Lão hiệu trưởng, mọi người sắp phải dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền rồi... cũng không phân biệt ngươi ta gì, chúng ta trút giận một chốc vậy thôi cũng không có ý nhắm vào ngài.... cười cái nào? Chúng ta dọc đường vừa đi vừa cười đùa vui vẻ biết bao nhiêu? Có câu gì ấy nhỉ, đúng rồi, cười phó U Minh, cùng đến Cửu Tuyền!”