“Đúng đấy, hiệu trưởng, cười cái đi.”
“Ha ha...”
Hàn Vạn Khuê trực tiếp quay lưng lại.
Mẹ nó chứ... mắng ông đây ghê gớm cả nửa ngày, lại còn dám bảo ta cười với các ngươi...
Lời này các ngươi cũng có thể nói à?
Thật cmn xuất sắc!
Sao trước đây ta lại không phát hiện ra các ngươi ai nấy đều tài giỏi vậy chứ!
Ở phía đối diện, Bồ Quan Sơn bước ra từ đám đông.
Giọng nói mạnh mẽ, khí thế ngút trời: “Tên khốn Tả Tiểu Đa! Hôm nay, quyết trận sống mái, ân oán rõ ràng!”
Tả Tiểu Đa bước về phía trước: “Đánh thì đánh, ngươi lớn tiếng làm quái gì vậy?!”
“...”
Bồ Quan Sơn run run miệng.
Mẹ nó chứ trận chiến sinh tử còn không được lớn tiếng? Trong giang hồ, lúc bước vào trận quyết chiến sinh tử, có lần nào mọi người không liều mạng hô hào?
Đến lượt Tả Tiểu Đa ngươi, đến trận sinh tử còn phải ăn nói nhẹ nhàng, ôn thanh mềm mỏng hả?
“Tả Tiểu Đa! Hơn một vạn mạng người của thành Bạch Sơn ta, nợ máu ngập trời...”
“Muốn đánh thì đánh, đừng lảm nhảm nữa được không?”
Tả Tiểu Đa sốt ruột một cách lạ thường: “Ta không phải kiểu người kiên nhẫn, càng không có thời gian lãng phí ngồi đây nói hươu nói vượn với các ngươi, các ngươi ai ra? Tranh thủ thời gian đi, đừng lề mề.”
Bồ Quan Sơn: “...”
Quỷ tha ma bắt lần đầu ông đây gặp kiểu mất kiên nhẫn như vội đi đầu thai của thằng ngu này trong trận chiến sinh tử đấy.
Quan Sơn Hà ở đằng kia gầm lên một tiếng dài, bước ra giữa đám đông, giọng nói vang như sấm rền, chấn động đến mức mấy bông hoa tuyết rơi vỡ vụn.
“Thành chủ! Thuộc hạ Quan Sơn Hà, xin tiên phong ra trận! Sống chết không màng!”
Quan Sơn Hà nhảy ra, giọng nói hung tợn, sát khí đằng đằng, chỉ riêng khí thế này đã vượt trội hơn nhiều so với thành chủ Bồ Quan Sơn, rất có khí thế lấy tiếng dọa người!
Vân Phiêu Lưu nhìn Quan Sơn Hà tán thưởng nói: “Phó Thành chủ, cẩn thận!”
Điều này tương đương với việc đồng ý để Quan Sơn Hà xuất chiến.
Kế hoạch ban đầu là để Bồ Quan Sơn hoặc một Phi Thiên của Đạo Minh sẽ là người ra trận đầu tiên của thành Bạch Sơn, nhưng lần này Quan Sơn Hà chủ động yêu cầu, mặt mũi này phải để lại cho hắn ta.
Đặc biệt là... vừa rồi khi Bồ Quan Sơn và Tả Tiểu Đa bốp chát lẫn nhau, có thể nói là hoàn toàn bị đối phương đè bẹp, Quan Sơn Hà chủ động yêu cầu xuất chiến, khí thế tăng cao, chỉ riêng tầm nhìn này cũng đủ để được khen ngợi.
Vân Phiêu Lưu thầm hạ quyết tâm trận đầu này có thể thắng là tốt nhất, dù không thắng thì hắn cũng vui lòng thu nhận Quan Sơn Hà làm thủ hạ dưới trướng, tăng cường bồi dưỡng. Mặt khác, Bồ Quan Sơn, tất cả biểu hiện đều không đạt mức, sao có thể làm nên việc lớn!
“Công tử yên tâm!” Quan Sơn Hà mạnh mẽ nói: “Lần này đi sống chết chưa định, hi vọng còn có thể gặp lại công tử.”
Vân Phiêu Lưu hít một hơi sâu, vẻ mặt nghiêm nghị, tình cảm vô cùng chân thành: “Quan huynh, ta chờ ngươi khải hoàn!”
Vung tay lên!
Tất cả mọi người ở thành Bách Sơn đều hét lên: “Chờ huynh khải hoàn! Trận này tất thắng!”
“Tất thắng!”
Quan Sơn Hà cười haha, rũ rũ chiếc áo choàng tím trên người, bước đi như rồng như hổ, dùng một khí thế bước chân không chút hối tiếc quá khứ tiến tới giữa sân đấu!
Khoảnh khắc này thật là hùng vĩ!
Lần này đi có thể sẽ chết, nhưng Quan Sơn Hà không hề sợ hãi, thần thái ung dung, khi thế ngút trời, núi cao sừng sững, hào khí xung thiên!
Một thái độ mạnh mẽ, quyết liệt, táo bạo!
“Quan Sơn Hà thực sự là nhân vật khí phách!” Vân Phiêu Lưu nói với Phong Vô Ngân.
“Đúng vậy!” Phong Vô Ngân cũng vô cùng tán thưởng.
Quan Sơn Hà và Bồ Quan Sơn lướt qua nhau.
Bồ Quan Sơn thấp giọng nói: “Sơn Hà, cẩn thận.”
Quan Sơn Hà không thèm để ý, ngẩng đầu lướt qua, áo choàng tím bay bay, trong ánh mắt lại ngập tràn vẻ bi thương chết chóc.
Bồ Quan Sơn thở dài một hơi, lại nói: “Bảo trọng!”
Lúc này, Quan Sơn Hà đã đến trung tâm sân đấu.
Xoay lòng bàn tay, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm sắc bén ánh sáng lạnh lẽo.
Quan Sơn Hà lập tức vung kiếm gầm lên.
Bông tuyết bay bay, gió bắc xào xạc, trong mắt người khác, phó thành chủ Quan là một dáng vẻ coi thường cái chết, chí lớn kịch liệt.
Quay lưng về phía đám đông, Quan Sơn Hà lén nháy mắt với Tả Tiểu Đa.
Làm ra một vẻ mặt nịnh nọt..
Nhìn tuyết bay đầy trời, Quan Sơn Hà lớn tiếng nói: “Quan Sơn Hà ta, tuổi trẻ học nghệ, trung niên thành công, thành công tu luyện tới Phi Thiên, ngao du thiên hạ. Vì tình cảm huynh đệ, tình nghĩa bạn bè, cả nhà ta đều tới thành Bạch Sơn, hôm nay chiến một trận vì sơn thành, sống chết đều không hối hận.”
“Người nhà ta đều được sắp xếp thỏa đáng rồi. Quan Sơn Hà ta ở đây, xin hỏi đối diện là vị nào đến chỉ giáo.”
Quan Sơn Hà giọng nói mạnh mẽ, từng chữ nói ra vang vang hữu lực.
Đám người thành Bạch Sơn nghe vậy, trong lòng tràn đầy bi tráng, bốc lên ngọn lửa quyết chiến một trận sống còn.
Thế nhưng trong mắt Tả Tiểu Đa phía đối diện, những lời này lại mang một ý nghĩa khác.
“Tả thiếu, ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, người nhà cũng được an bài thỏa đáng, người của ta cũng đã xuất hiện rồi, hiện tại nên làm thế nào? Sau đó thì sao?”
Đây mới là ý nghĩa chân chính của những lời mà Quan Sơn Hà nói.
Tả Tiểu Đa liếc nhìn Tả Tiểu Niệm, thấy Tả Tiểu Niệm im lặng khẽ gật đầu, ánh mắt sáng rỡ, vọt lên phía trước.
Ý chỉ rất rõ ràng, Băng Phách đã chuẩn bị ổn thỏa.
Hiện tại chỉ đợi ngươi phát hiệu lệnh.
Thế là…
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Quan Sơn Hà, tu giả Phi Thiên của thành Bạch Sơn tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có ngươi mới miễn cưỡng lọt được vào mắt của ta, trận đầu tiên này sẽ do bổn công tử tự mình ra trận chơi đùa cùng ngươi.”
Nói xong lập tức vọt ra.
Xoay một vòng đáp xuống, chắp tay mà đứng, tư thế ổn định, phong thái trang nghiêm.
Giống như đang đợi Quan Sơn Hà ra tay tấn công.
Tả Tiểu Đa xuất trận, gió bắc gào thét càng ngày càng lớn, gió tuyết càng ngày càng cuồng bạo.
Tả Tiểu Đa đứng trong gió tuyết, thái độ thản nhiên, giọng nói trang nhã, khắp đất trời chỉ nghe thấy tiếng nói từ tính của hắn, chỉ nghe giọng nói thôi đã khiến người ta không kìm được sinh ra một loại cảm giác “Thế tục giai công tử, phiên phiên mỹ thiếu niên”.
“Ta họ Tả, tên gọi Tả Tiểu Đa.”
Tả Tiểu Đa bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Trải qua nhiều ngày ác chiến như vậy, mọi người cũng có hiểu biết đối với ta rồi. Không ngại các vị chê cười, Tả Tiểu Đa ta được người ta tặng cho biệt hiệu là “Thiết quyền công tử”, cái gọi là chỉ có gọi sai tên không có gọi sai biệt hiệu chính là, đối với thiết quyền, ta có chút thành tựu.”