Tả Tiểu Niệm nhìn bóng lưng mọi người rời đi, ánh mắt ấm áp, truyền âm nói với Tả Tiểu Đa: “Cẩu Đát, đám huynh đệ này của ngươi quả thực đối xử với ngươi không tệ.”
Tả Tiểu Đa cười cười.
“Bọn họ làm việc gì cũng chưa bao giờ nói, nhưng lúc nên làm thì đều không hề qua loa. Vừa rồi khi Vân Nhất Trần này tới, mọi người không một ai tụt lại, tất cả đều xông lên. Khi đó bốn người kia cũng chưa có xuất hiện hộ giá đâu...”
Tả Tiểu Niệm nói: “Nhưng sau khi xong việc lại tự nhiên giải tán, tất cả đều tự nhiên như vậy... Chuyện cùng nhau xông lên này có lẽ còn chưa nói rõ được điều gì, thế nhưng sự giải tán tự nhiên này, lại vô cùng đáng quý.”
“Chuyện này không cần phải nói...” Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Ngươi cũng không cần nói đâu...”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, nói: “Cẩu Đát, thời điểm nên quý trọng thì quý trọng.”
Tả Tiểu Đa gật đầu: “Yên tâm đi...”
Vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc, ánh mắt lúc này cũng có mấy phần thâm thúy.
Nhưng hắn lập tức lại thả lỏng.
Có một số việc, không cần phải nói.
...
“Lão hiệu trưởng, không biết tiếp theo các ngài có tính toán gì không?” Mấy người Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long nghênh đón đám người lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê.
“Nếu tình hình bên này đã kết thúc, chúng ta đương nhiên phải trở về Cao Võ bên kia sớm một chút.”
Lão hiệu trưởng mặt mũi hiền lành nói: “Bên kia vẫn còn nhiều học sinh chờ chúng ta như vậy.”
Ở một bên, hơn mười người vẻ mặt không còn gì để lưu luyến.
Chúng ta không muốn quay về!
Khi tới trong lòng chúng ta đã nghĩ muốn chết trận ở đây...
Hiện tại chúng ta lại càng muốn chết trận ở đây hơn...
Ta có bị dở mới muốn trở về.
“Ừm, lão hiệu trưởng... chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, lên đường bình an.” Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Có thời gian thì đi chơi ở Cao Võ Tiềm Long nhiều một chút; khụ khụ, cơ mà hiệu trưởng Diệp của chúng ta có hơi nghiêm túc, giáo viên của chúng ta cũng không dám nói nhiều trước mặt hiệu trưởng Diệp... Không khí nào có được sôi nổi như bên này của các ngài... thật là hâm mộ bầu không khí thoải mái của các ngươi quá đi...”
Vừa nghe lời này, hơn mười vị giáo viên kia suýt chút nữa không nhịn được xông lên hành hung tên nhãi này.
Chúng ta đã thê thảm như thế rồi, vậy mà tiện nhân này lại còn thêm mắm dặm muối nữa.
Ánh mắt lão hiệu trưởng sắc như dao quét một vòng trên mặt mọi người, rồi quay đầu lại mỉm cười nói: “Danh tiếng Tiềm Long vang vọng Tinh Hồn, nếu tương lai rảnh rỗi, nhất định phải học hỏi kinh nghiệm từ Cao Võ Tiềm Long... So sánh với hiệu trưởng Diệp, chức hiệu trưởng của ta đây đúng là chưa đạt yêu cầu...”
Lão hiệu trưởng thổn thức không thôi.
Lý Thành Long bước lên, không dùng truyền âm mà hạ giọng nói: “Lão hiệu trưởng, ta còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Nói.”
“Tả lão đại của chúng ta bình thường đối đầu với kẻ thù bằng nắm đấm và kiếm, con bài chưa lật không dễ lộ ra, trước đó ai cũng không biết, bao gồm cả chúng ta.”
Lý Thành Long nói: “Đây là con bài tẩy bảo mệnh của các huynh đệ chúng ta...”
Lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Các giáo viên hơi nghiêng người nghe lén cũng chợt hiểu ra.
“Yên tâm!”
Hàn Vạn Khuê trịnh trọng nói: “Chuyện của Tả lão đại chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Nếu như có nửa chữ truyền ra từ Cao Võ Ngọc Dương chúng ta, Hàn Vạn Khuê ta sẽ dẫn đầu tất cả các công nhân viên chức tự sát tạ tội!”
“Nói quá lời rồi, quá lời rồi.” Lý Thành Long có chút xấu hổ: “Chỉ cần giữ bí mật một năm rưỡi là được rồi.”
“Yên tâm!”
Lão hiệu trưởng tiếng như chuông lớn: “Chắc chắn sẽ làm được!”
Nhưng hắn lập tức cau mày nói: “Nhưng bốn người Đạo Minh bên kia lại chưa chết...”
Lý Thành Long cười cười: “Bốn người kia, không chết cũng phế. Lời nói của bọn họ đáng tin cậy được bao nhiêu chứ, vẫn còn chưa quyết định được, hơn nữa chúng ta cũng có cách che giấu được.”
“Vậy được!” Lão hiệu trưởng cười to.
Sự việc này, kể cả Lý Thành Long và những người khác, tất cả đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều lá bài tẩy của Tả Tiêu Đa, thế nhưng các huynh đệ đều rất ăn ý, không hề nói gì.
Cũng không lộ ra sự kinh ngạc.
Tất cả đều tự kìm nén sự khiếp sợ và hiếu kỳ.
Việc này, không thể để lộ ra được!
“Vậy chúng ta đi đây.”
Hàn Vạn Khuê vừa quay người lại, sắc mặt đã đen xuống, hò hét dẹp đường: “Mang theo hai tên cặn bã kia, đi!”
Hai tên giáo viên phản bội lại Cao Võ Ngọc Dương, cấu kết với thành Bạch Sơn, Bồ Quan Sơn, không bị xử quyết ngay lập tức.
Dù sao phía sau còn rất nhiều chuyện, cần phải giải thích với phía Chính phủ bên kia, mà ba vị giáo viên Cao Võ Ngọc Dương chịu tội diệt môn, cũng còn cần bằng chứng của ba người này để thoát tội.
Do đó vứt bỏ ba người này cũng là rửa sạch liên quan với Cao Võ Ngọc Dương.
Nếu không để cho giáo viên Cao Võ coi mạng người như cỏ rác sẽ không tốt. Dù sao đó cũng là nơi dạy dỗ và giáo dục con người, danh tiếng này vẫn rất quan trọng.
Về điểm này, lão hiệu trưởng đã sớm suy tính rất rõ ràng.
Lão hiệu trưởng đi trước.
Đám người Lý Vạn Thắng đen mặt, không còn gì để luyến tiếc, rời đi với bước chân như nặng nghìn cân.
Không ít người chỉ cần đi qua Lý Vạn Thắng là hung tợn vỗ vào sau đầu hắn một cái, thứ này hố chết người ta rồi!
Trong lúc nhất thời không ngừng vang lên âm thanh bốp bốp.
Lý Vạn Thắng tâm như tro tàn, cũng không phản kháng...
Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh ở lại cuối cùng, không thôi nhìn con gái: “Hai người các ngươi...”
“Chúng ta từ bên này đến thẳng Hắc Thủy đi... Đã sớm đặt ra kế hoạch đi rèn luyện, chúng ta cũng không muốn bỏ dở giữa chừng, lúc này sẽ không để các giáo viên theo nữa.”
Dư Mạc Ngôn do dự rồi nói: “Lát nữa, bọn ta phải nói lời tạm biệt. Đợi bọn ta quay về, thì sẽ… sẽ… sẽ báo cáo với hai vị.”
Dư Mạc Ngôn vốn dĩ muốn nói “báo cáo với thầy cô”; nhưng bây giờ cũng đã đính hôn rồi, việc cũng xong xuôi, chỉ còn đợi quay về kết hôn thôi, nếu còn gọi là thầy cô nữa, dường như có vẻ không thích hợp lắm...
“Vậy các ngươi...”
La Diễm Linh vừa định nói thì đã bị Độc Cô Ngọc Thụ kéo đi: “Con cháu ta tự có phúc của chúng, ngươi cứ loay hoay dong dài như thế là muốn làm gì… đi thôi… phía trước có kịch hay để xem kìa, bỏ lỡ thì sẽ tiếc lắm đấy!”
“Ồ… được thôi...”
“Chúng ta mau đi thôi, ở nhà có máy ghi hình, ghi bằng điện thoại chắc chắn sẽ không rõ, chúng ta cố gắng hơn chút...”
Tả Tiểu Đa ở phía sau hét lên: “Chú Độc Cô, ghi xong thì gửi cho ta một bản nhé. Chuyện tốt như này không thể hưởng một mình được.”