Đất ở đây, rõ ràng là cũng khá là có linh tính, đương nhiên là không nên bỏ đi, hơn nữa, dưới đất còn có tiên dược trước đó, biết đâu sau khi phân hủy còn để lại tinh hoa gì không?
Nói thế nào thì cũng là tích lũy cả mấy vạn năm, sao có thể lãng phí được?
Trước sau không quá ba phút, nguyên mảnh vườn trồng thảo dược, bị hắn lấy đi ba trăm mấy có đủ, thậm chí kể cả tường hàng rào của vườn thảo dược, cũng bị tháo đi.
Tả Tiểu Niệm đứng một bên, trông thấy cảnh đấy, không khỏi choáng váng.
Như vậy thì tàn nhẫn quá, có đến nỗi thế không?
Thật có đến nỗi thế không?
Đào đất ba tấc, đã có thể ngụ ý diễn tả lòng tham cực độ của ai đó, Tả Tiểu Đa đâu chỉ là đáo đất ba tấc, đào ba ngàn tấc ấy chớ!
Sau đó, lại thấy Tả Tiểu Đa đang lao về phía đại điện khác.
Vừa chạy vừa nghe: “Niệm Niệm Mèo, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên.”
Tả Tiểu Niệm tối sầm mặt lại, ngửa mặt lên nhìn Thanh Long Thánh Cung hùng vĩ, chả lẽ nơi này thật sự biến mất sao?
Tiểu Long dẫn đường ở phía trước cũng chạy đến như bay: “Lão đại, ở đây có nhà kho, chắc là kho báu của nơi này đó.”
Tả Tiểu Đa người chưa tới, chùy đã vung đến.
Đùng một cái, đập cho tan nát cái cửa của kho báu, dừng cũng không dừng mà xông thẳng lên, đều chưa kịp nhận rõ là bên trong chứa cái thứ gì, đã cất nguyên ba cái kệ vào trong không gian của Diệt Không Tháp; Tả Tiểu Đa thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ biết điên cuồng mà nhặt lấy, cuộc đua với thời gian hiện tại mới thực sự là nghiêm túc, quý giá ở giây phút cuối cùng.
Mười lăm giây, Tả Tiểu Đa điên cuồng chạy ra ngoài!
Một nhát chùy, cũng đã đập nát một cánh cửa….
“Còn nữa không!”
Tả Tiểu Đa la lớn.
Ai cũng biết người mà hắn kêu là Tiểu Long, Tiểu Long nói: “Bên kia còn có một cái…”
“Nhanh lên!”
Trong đại điện.
Một luồng sương mù bay lên.
Dần dần mờ ảo đi.
Nguyên cả Thanh Long Thánh Cung đều mịt mù.
Tả Tiểu Đa hét to lên: “Nhanh lên đi, giành giật nhanh lên, …. Sắp hết rồi…”
Đám người Long Vũ Sinh đã thấy sự thay đổi, cũng đã mất sạch sự nhã nhặn và tao nhã từ lâu, ngay cả Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú cũng thấy gì lấy nấy, kể cả gạch nền trên mặt đất cũng lấy đi không ít.
Sương mù dày đặc ngày càng nồng nặc.
Cuối cùng….
Một tiếng vu vu vang lên.
“Tiên tử, tâm nguyện đã thành, chúng ta, nên đi thôi.”
Một tiếng ừ dịu dàng vang lên, nói: “Đám nhỏ đều đã đến rồi sao? Thật tiếc ta không thể nhìn thấy bọn chúng. Thật muốn nhìn thêm lần nữa, mảnh thế giới này.”
Tiếng cười ha ha của Thanh Long Thánh Quân: “Nhìn không được nữa đâu… Đi thôi.”
“Đồ đạc cũng bị tụi nhỏ gom hết rồi hả? Không thể nào nhanh như vậy được?”
“Trong đám đó có một tên đặc biệt khôn lanh….”
“Vậy tốt, đi thôi.”
“Tiên tử, mời. Chiến đấu sống chết cả đời này, hôm nay có thể cùng nhau tịch diệt trên cõi đời này, e cũng là duyên phận.”
“Không biết là…. Ánh trăng sáng trên bầu trời, có tròn như ngày xưa không?....” Thái m Tinh Quân than thở buồn rầu.
Dấu vết thần lực của năm ấy đột nhiên phát động.
“Nay không còn là thế giới của chúng ta nữa, nhân gian, hẹn gặp lại vô thời hạn….”
Một tiếng than thở não nề.
Mang theo sự trống trải, sự thất vọng thản nhiên.
“Ha ha …. Kết thúc rồi…”
Theo đó…
Trong Thanh Long Thánh Cung, một lực phát động cực mạnh.
Đùng một tiếng, bọn người Tả Tiểu Đa bị trực tiếp chấn bay ra ngoài, ai nấy đều vô tình mắc kẹt trong không khí.
Sau đó, thì thấy Thanh Long Thánh Điện ở bên dưới, bỗng chốc biến mất!
Biến mất không còn chút tăm hơi!
Trong tay Tả Tiểu Đa còn nắm lấy một hòn đá lớn của bức tường trong cung điện, mặt ngẩn ngơ bay trong không trung.
Thật sự không còn nữa!
Cứ như vậy không còn nữa…. thật đau lòng mà, giờ ta mới phát hiện, nguyên tòa đại điện đều là Tinh Hồn thạch cấu tạo thành…. Mà còn mấy cái cột nhà…. Mấy cây cột nhà kia!
Nghĩ đến mấy cây cột nhà kia, Tả Tiểu Đa lòng như đang rướm máu!
Mấy thứ đấy cũng là bảo bối…. Lúc nãy ngay từ đầu hành động, là sợ đại điện sập xuống, còn nghĩ là để khiêng đi sau cùng….
Bây giờ, không còn cơ hội nữa.
Cơ hội lớn tốt vậy, mất đi sẽ không còn có lại nữa, mất đi sẽ không có lại được!
Ta đau lòng chết đi được!
Phù phù phù….
Năm người như sủi cảo, từ hàng nghìn mét trên cao rơi xuống đất tuyết êm ả, coi như họ vẫn giữ được tư thế đứng trên không.
Mặc dù là rơi xuống, nhưng vẫn là hai chân chạm đất trước tiên, sau đó được đệm bởi lớp tuyết mềm, mặc dù không tránh khỏi bị mắc kẹt trong tuyết, nhưng cũng tránh khỏi cảnh nhếch nhác.
Nhưng cho dù như vậy, mọi người vẫn không khỏi hét ầm lên, chỉ là khi phát hiện đột nhiên đáp xuống đất, thì ngay lập tức vận công nhảy ra ngoài, ai nấy đều ha ha ha cười lớn.
“Tiếc quá trời… Còn quá trời bảo bối luôn đó trời…”
Tả Tiểu Đa trông có vẻ đau khổ không thể giải thích được: “Ngay từ khi lúc bắt đầu ta nói với các ngươi rằng hãy nhanh chóng giành lấy đồ đạc, tại sao các ngươi lại không biết nghe theo chứ? Tốc độ ra tay của các ngươi quá chậm, nếu không chúng ta đã có thể lấy được nhiều thứ hơn...”
“Xảo Nhi à, thật không phải ta nói ngươi chớ, rõ ràng là ngươi đã phản ứng kịp lúc rồi, sao mà còn lựa chọn này nọ nữa vậy, sao ngươi lại quên cái gọi là nhận thức, kiến thức, kinh nghiệm của mình, đó là dựa trên kho kiến thức hiện tại của bạn làm cơ bản, toàn bộ những thứ trong phủ đệ của Thanh Long, hơn 90% mọi thứ trong đó là đồ cao cấp vượt quá khả năng nhận thức của chúng ta, tất nhiên có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chỉ để tìm những thứ ngươi biết, đó mới là lấy gùi bỏ ngọc!”
“Việc lấy gùi bỏ ngọc trên lý thuyết, lại cứ xuất hiện trước mắt ta, còn rơi xuống ngay trên người đại quản gia trong đội nhóm của ta nữa chứ, ngươi thật khiến ta đau lòng quá, thương xót quá, bao nhiêu là bảo bối chưa kịp lấy đó!”
Mặt Cao Xảo Nhi đầy vẻ ngơ ngơ xấu hổ.
Nàng đúng là người đầu tiên có phản ứng ngay liền, thậm chí động tác cũng chỉ của chậm hơn Tả Tiểu Đa một chút, nhưng hiệu quả thu nhặt, tần số thu nhặt, thậm chí số lượng, toàn bộ là ít nhất trong tất cả mọi người, một là do nhẫn không gian trong tay nàng có dung lượng nhỏ nhất, hai là, cũng thật đúng là nàng chỉ lựa chọn những gì nàng nhận biết, những thứ mà nàng nghĩ là những vật có giá trị cao nhất thì mới thu nhặt, mà những đồ vật trong Thanh Long Thánh Cung, cấp độ rất cao, vượt xa phạm vi nhận biết của bọn người Tả Tiểu Đa!