Dùng một ví dụ đơn giản nhất, bào tọa Thanh Long ấy, nếu như không phải thấy qua Tinh Hồn Ngọc địa tâm, thì sao có thể biết được, có thể tưởng tượng được, lại có người xa xỉ đến độ dùng nguyên tảng Tinh Hồn Ngọc địa tâm để điêu khắc thành một chiếc vương tọa.
Nhưng suy nghĩ sâu sắc hơn, chiếc vương tọa đó là của ai, là của Thanh Long Thánh Quân, dùng nguyên tảng Tinh Hồn Ngọc địa tâm để điêu khắc vương tọa, không phải là chuyện rất phù hợp sao, không phải là chuyện rất hợp lý sao?
Ví dụ khác, Thanh Long Tôn Phủ là động thiên cá nhân của Thanh Long Thánh Quân, toàn bộ được cấu tạo từ Tinh Hồn Ngọc là chủ yếu, lại còn cái gì nữa, vẫn là chuyện rất hợp lý sao.
Tả Tiểu Đa bọn họ đến cuối cùng mới phát hiện, chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó thôi!
Cách làm của Cao Xảo Nhi, theo tình huống bình thường mà nói, không thể nói là sai được, nhưng trong trường hợp Thanh Long Tôn Phủ như vậy, đó là sai hoàn toàn rồi, tất nhiên sẽ lỡ mất rất nhiều cơ hội đoạt được rất nhiều bảo vật, nhưng đó cũng do cơ duyên của cá nhân mà thôi!
Tả Tiểu Đa thấy mặt nàng thì đã biết đang nghĩ gì rồi, mặc nhiên nói: “Xảo Nhi à, trí óc của ngươi cực tốt, nhưng lối suy nghĩ vẫn còn kém quá, các vị tiền bối đã truyền thừa cho chúng ta, tự nhiên sẽ hi vọng chúng ta mạnh nhất có thể, mạnh nhất càng sớm càng tốt! Nhưng không có tài nguyên thì làm sao mạnh đây?”
“Toàn bộ tài nguyên trong đại điện, nguyên tòa Thanh Long Tôn Phủ, Thanh Long Thánh Điện, thật ra đều là tài nguyên của các vị tiền bối để lại cho chúng ta, lựa chọn làm gì chớ, tất nhiên là trong khoảng thời gian có hạn, thu lấy càng nhiều tài nguyên càng tốt.”
“Sao các ngươi không nghĩ kỹ mà xem, nếu như chỗ này chỉ có một mình Thanh Long Thánh Quân, do chúng ta chôn cất ngài thì cũng như là có nghĩa khí, nhưng hãy còn Thái m Tinh Quân cũng ở đây, Thái m Tinh Quân đẹp thế kia…. Bọn họ làm sao mà yên tâm để lại di thể ở đây được? Lỡ như có người đến khinh nhờn, thậm chí chỉ là có ý nghĩ là khinh hờn, đó cũng là sự sỉ nhục quá lớn, không phải là chết không nhắm mắt sao? Cho nên bọn họ tất nhiên sẽ có chuẩn bị trước, khiến di thể của bản thân triệt để biến mất trên thế giới này.”
“Mà bọn họ hễ biến mất, tất nhiên sẽ đem theo toàn bộ nguyên khu vực này mà biến mất, đó không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Nếu đã như vậy, sao không nhân lúc trước khi họ rời xa lấy nhiều tài nguyên một chút, chả lẽ đợi sau này đánh nhau bán sống bán chết với người khác để giành từng chút sao? Mà đồ giành được chưa chắc tốt bằng đồ ngày hôm nay?”
“Tu duy của mấy đứa các ngươi có vấn đề.”
Câu nói của Tả Tiểu Đa mang ẩn ý tiếc nuối không nguôi, mong muốn bọn họ tốt hơn nữa.
Tả Tiểu Niệm đọc hắn nói xong, ngập ngừng hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Tiểu Đa, ngươi nói như thế, cố nhiên ngươi có lý của ngươi, nhưng vẫn có chỗ bất công, chuyến đi lần này của chúng ta đã có thu hoạch rất phong phú rồi, mà ngươi có được voi đòi tiên, mong muốn chiếm hết tất cả lợi ích, như vậy có chỗ đúng có chỗ không đúng, mà tấm lòng kính sợ, tấm chân tình tôn kính của chúng ta đối với tiền bối, khiến cho chúng ta không thể nào có hành động như thế, đây vốn là tình cảm đẹp nhất, truyền thừa đẹp nhất trên nhân gian này.”
“Sự tôn nghiêm này là vẻ đẹp chân chính, cho dù vì cái này mà mất đi một ít lợi ích, nhưng chỉ cần sự tôn nghiêm này có thể truyền lại, ta cảm thấy nó quý giá hơn rất nhiều so với một số tài nguyên tu luyện, ít nhất, nó có thể làm cho thế giới này tốt đẹp hơn và nhân văn hơn.”
Nhận xét của Tả Tiểu Niệm đã khơi dậy sự cộng hưởng của Cao Xảo Nhi, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú lần lượt gật đầu.
Tả Tiểu Đa cũng suy nghĩ một lúc, và nói: “Chị Tiểu Niệm, chị nói đúng, ta quá gấp gáp mong muốn thành công quá đi!”
Sau đó hắn vội vàng thanh minh: “Nhưng ta giành giật lấy đồ chủ yếu là vì lo nghĩ cho các ngươi, hơn nữa còn sợ đồ của tiền bối bị lãng phí, đó chẳng phải cũng là thiếu tôn trọng tiền bối sao!”
Mọi người ha ha ha cười lớn.
Bọn họ đâu có hiểu, đâu có biết tính cách của Tả Tiểu Đa.
Mặc dù Tả Tiểu Đa có nhiều lúc trong nhiều trường hợp đã bị mất tập trung, nhưng chỉ riêng về mặt tôn sư trọng đạo thì không ai có điều gì để nói.
Sự tôn trọng của hắn, đôi khi là bề ngoài, nhưng rất hiếm khi, phần lớn là để ở trong lòng, nếu có chuyện gì xảy ra với thầy của mình, tin rằng Tả Tiểu Đa sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.
“Nào đến đây nào, tìm một nơi chia chiến lợi phẩm nào.”
“Chia chiến lợi phẩm thì không cần đâu, lần này mọi người đều có thu hoạch riêng của bản thân, mỗi người đều có thu hoạch phong phú của mình, mặc dù thu hoạch của Tả lão đại nhiều hơn tí, nhưng cũng là thu lợi cuối cùng, hơn nửa là chúng ta.”
Long Vũ Sinh ha ha cười lớn: “Đợi lúc chúng ta thiếu gì, ta cứ viết giấy nợ cho ngươi thôi.”
Cao Xảo Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Tình cờ quá, ta cũng nghĩ thế đó.”
Tả Tiểu Đa tức giận nói: “Nhưng khoản nợ của các ngươi, chừng nào mới có thể trả hết đây?”
Ba người Long Vũ Sinh cùng lúc cười lên và nói: “Hậu ý long ân của lão đại, chúng thần ghi nhớ trong lòng, đời này khó quên! Còn giấy nợ, đời này sẽ trả!”
Tả Tiểu Đa đen mặt, đậu xanh, từng người các người, có thể nói càng thêm thiếu thành ý hay không?!
Long Vũ Sinh nhìn Thanh Long Thánh Kiếm trên tay, yêu thích đến không muốn buông tay, nói: “Tả lão đại...... Ta cảm giác, ta có được thanh kiếm này, đã là quá tuyệt vời rồi.”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng nói: “Chuyến đi này thu hoạch có giá trị nhất của người phải là miếng ngọc bội kia mới đúng, còn có chiếc nhẫn kia, thanh kiếm này…… đối với ngươi mà nói, bây giờ chỉ là một mầm họa thôi!”
“Nhớ kỹ đấy, bình thường khi đối địch, ngươi vẫn nên sử dụng thành kiếm ban đầu của ngươi, còn thanh này, lúc bình thường không nên sử dụng. Thần khí bất thế bực này, nhất định sẽ dẫn đến đại họa.”
“Điều này ta hiểu rõ.”
Long Vũ Sinh gật đầu.
“Chúng ta vẫn nên kiểm tra thu hoạch đi, rồi lại báo cáo cho lão đại.” Cao Xảo Nhi đề nghị.
“Không cần!”
Tả Tiểu Đa cự tuyệt: “Thu hoạch của các ngươi, chính là duyên phận của các ngươi, không cần nói cho ta biết, lấy được bí mật gì, truyền thừa nào, trong lòng các ngươi tự biết tính toán là được. Tương lai cùng một chỗ, nếu có chỗ cần, chủ động ra tay là được, không cần nói với ta bí mật của các ngươi.”