Những lời này quả thực là do hắn nói, điều này không thể phản bác được.
Nếu đổi thành người khác, cho dù lúc này ngay trước mặt là Tả Hữu Thiên Vương, thậm chí là Trích Tinh Đế Quân, hay là Đại Vu khác của Vu Minh, Vân Thượng Tùng đều có cách ứng phó, hoặc là đe dọa dùng lợi ích dụ dỗ, hoặc lấy đại nghĩa cò kè mặc cả, tất cả đều có thể đối phó được.
Nhưng khi chính Hồng Thủy Đại Vu nói ra những lời này thì quả thực đã không bình thường nữa rồi.
Nên trả lời những lời này như thế nào đây?
Cho dù có là tên ngốc thì lúc này cũng có thể nhìn ra được, nghe hiểu được Hồng Thủy Đại Vu đang tức giận, thực sự rất tức giận.
Vân Thượng Tùng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Hồng Thủy tiền bối, đúng vậy, những lời này chính là do ta nói. Hiện tại tình thế nguy cấp, Yêu Minh sắp trở về, thực sự là ba đại lục đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc!”
“Hồng Thủy tiền bối, hiện tại chúng ta đều lấy đại cục làm trọng! Vãn bối tự nhận những lời này cũng không có gì là sai cả! Cho dù tiền bối ở trước mặt hỏi đến, vãn bối vẫn cho là như thế, vẫn sẽ nói như vậy!”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt sục sôi chí khí, trầm giọng nói: “Cho dù là Đạo Minh chúng ta hiện tại chịu tổn thất một chút, nhưng tất cả đều vẫn lấy đại cục làm trọng! Trước mắt Yêu Minh sắp trở về, tất cả mọi người ở ba đại lục đều là người trong cùng một chiến tuyến, nguy cơ ngay trước mắt! Vì ba đại lục, vì muôn dân thiên hạ, một người duy nhất phải chịu đựng một chút oan ức thì cũng là chuyện nên làm, có gì mà không thể chịu được!”
Hồng Thủy Đại Vu thản nhiên nở nụ cười: “Nói cho cùng, lời nói chính xác có căn cứ, từng chữ đều có lý, Đạo Minh các ngươi là lựa chọn để ta chịu đựng cái sự oan ức này sao?”
“...”
Vân Thượng Tùng đột nhiên nghẹn họng, sau đó trợn mắt há hốc mồm, trố mắt ra nhìn, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Tại sao những lời này lại đột nhiên lái đến đây rồi?
Ta không có ý này mà, ý của ta là... trước mặt đại nghĩa, nhân tộc Tinh Hồn bên kia có chịu chút oan ức thì chịu thôi!
Sao lại biến thành Hồng Thủy Đại Vu ngài chịu oan ức rồi?
Chuyện này là thế nào vậy?
Mà những lời này, lại phải trả lời thế nào đây?
Vân Thượng Tùng cẩn thận suy nghĩ, biến cố lần này không chỉ liên quan đến người Tinh Hồn, mà còn liên tiếp hai lần phá hủy quy tắc Nhân Tình lệnh mà Hồng Thủy Đại Vu đã định ra. Nói là khiến Hồng Thủy Đại Vu chịu tổn hại, có vẻ là thật... có thể nói thông sao?
Lúc này, trong lòng Vân Thượng Tùng không khỏi kêu lên một tiếng tiêu rồi.
Hắn lập tức biết được chỗ nào có vấn đề!
Giờ phút này, tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là nuốt hết những lời lúc trước hắn vừa nói vào bụng, không sót lại một chữ nào!
Những lời nói đó, mỗi một câu, mỗi một chữ đều như đang vả bôm bốp vào mặt Hồng Thủy Đại Vu!
Hơn nữa lại còn lấy đỉnh cao đạo đức, lấy muôn dân thiên hạ làm cơ sở, lấy danh nghĩa cao nhất để áp chế Hồng Thủy Đại Vu đi vào khuôn khổ!
Hồng Thủy Đại Vu chắp hai tay sau lung, thản nhiên nói: “Các ngươi sai rồi, đạo mộng của các ngươi sai rồi. Cái gì mà muôn dân thiên hạ, trước giờ đều không nằm trong phạm trù suy tính của ta!”
“Sự tồn vong của ba đại lục, Hồng Thủy ta càng chưa từng suy xét!”
“Không phải đã nói rồi sao, thiên hạ, chính là thiên hạ của người trong thiên hạ, có liên quan gì đến ta đâu?”
Trên mặt Hồng Thủy Đại Vu nở nụ cười thản nhiên: “Điều ta cần xem xét chính là quy tắc mà ta đã định ra, làm sao để chúng không bị phá vỡ! Nếu chúng bị phá vỡ thì phải truy cứu như thế nào! Ta là người đặt ra Nhân Tình lệnh, là trọng tài, nhất định phải công bằng! Đồng thời còn cần có quyền uy này, không để cho bất cứ kẻ nào, bất cứ thế lực nào khiêu khích quyền uy!”
“Đây mới là điều mà ta cần suy tính!”
“Những thứ khác, như là muôn dân thiên hạ gì đó, đại lục hưng vong gì đó... so với quy tắc mà ta đặt ra, theo ý ta, quy tắc của ta vẫn quan trọng hơn!”
“Vì muôn dân thiên hạ, mặc kệ ngươi làm thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần người không xúc động phá hủy quy tắc của ta là được. Nhưng ngươi động đến quy tắc của ta, bất kể là xuất phát từ mục đích gì cũng đều không được. Cho dù là vì muôn dân thiên hạ cũng không được!”
“Lý luận không thực tế này của ngươi, ở chỗ ta, không thể thực hiện được!”
Hồng Thủy Đại Vu khoanh tay thong thả bước đi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
“Đạo Minh các ngươi cho rằng, Yêu Minh sắp trở về, vào tời khắc tế nhị này, cho dù có đắc tội với ta cũng không thành vấn đề sao? Ta cũng phải vì đại cục mà nhượng bộ các ngươi sao? Là ý này đúng không?”
“Ha ha ha ha... Đúng là cơ mưu tốt, mưu tính tốt!”
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha, thân mình đột nhiên bay lên trời, tóc rối tung bay, trong tư thế hung hãn chưa từng có mà bay lên, cả đất trời dường như đột ngột bị nén lại, tập trung dưới thân Hồng Thủy Đại Vu!
Hắn ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha ha ha... Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi! Cho dù thật sự là vì muôn dân thiên hạ, vì sự an nguy của đại lục, thì những quy tắc mà ta đặt ra cũng không phải là thứ mà các ngươi có thể tùy tiện phá hỏng, tùy ý giẫm đạp được!”
Một tiếng thét dài, mây gió trên trời cùng nhau chuyển động!
Đất trời bốn phương đột nhiên dồn nén về phía giữa!
Trong tay Hồng Thủy Đại Vu bất ngờ có thêm một đôi chùy lớn!
Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy!
Tuyệt thế hung khí trấn áp ba đại lục!
“Thiên tài, ai cũng có thể giết!”
Hồng Thủy Đại Vu cười ha ha: “Hôm nay, hãy xem ta giết một tên đi!”
Rồi hắn đột nhiên biến mất trong không trung, sau đó lập tức xuất hiện trước mặt Vân Thượng Tùng!
Một chùy mang theo sức mạnh to lớn của trời đất, cuốn theo mây mù bốn phương, còn cả núi sông nhật nguyệt sao trời, ngang nhiên hạ xuống!
Tiếng gào thét thê lương xé rách không gian, cho đến chớp mắt khi chùy vung qua mới vang lên!
Giữa không trung, một cánh cửa ma quái đột nhiên mở ra, vô số oan hồn dã quỷ rít gào xông ra, vọt vào đại chùy của Hồng Thủy Đại Vu!
Đây là Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy đỉnh phong đã lâu chưa trình diễn trước thiên hạ!