Có thể không bốc đồng nữa không?
........
Bên kia, Liệt Hỏa Đại Vu đang bế quan cũng bị biến cố lần này làm kinh động, hoảng hồn!
Kinh Hồn đại pháp của Đông Hải Đại Vu!
Vốn dĩ hắn đang ở giây phút quan trọng của sự lĩnh hội, thông qua lần chỉ bảo trước của Hồng Thủy Đại Vu, sau khi hắn chuyên tâm bế quan lĩnh hội lần này, đã lờ mờ cảm nhận được con đường phía trước, không còn sương mù trước mắt như trước đây, mà gần như là sẽ thấy rõ, có thể tiến về phía trước một cách vững vàng.
Khi hắn đang phấn khích thì đột nhiên lại bốc đồng vì Kinh Hồn đại pháp!
Liệt Hỏa Đại Vu trực tiếp phun ra một ngụm máu, trực tiếp bị ‘đuổi’ ra khỏi trạng thái huyền ảo.
Vì thế mà hắn bắt đầu chửi như tát nước!
“Đệch con mọe Đông Hải! Đã nhiều năm như vậy ông đây luôn không tìm được đường, mà nay chẳng dễ gì mới thoáng nhìn thấy đường, tên khốn kiếp nhà ngươi lại còn dùng Kinh Hồn với ta, khoản nợ này, ông đây nhớ kỹ, chắc chắn phải tính toán với ngươi!
Nhưng tóm lại dòng ý cảnh vẫn còn tồn tại, lòng Liệt Hỏa Đại Vu nóng như lửa đốt, vội gửi lại một tin cho Đông Hải Đại Vu.
“Cút!!”
Sau đó lại cắm đầu trở lại bế quan một lần nữa.
Từ đầu đến cuối Liệt Hỏa Đại Vu đều không thật sự chú ý tới những gì mà Đông Hải Đại Vu nói, hiện tại toàn bộ tâm trí của hắn đều là cảm ngộ mới, tập trung tinh thần để nhanh chóng nắm bắt linh cảm, loại linh cảm này làm lóe lên cơ hội tinh tiến, nếu không nắm bắt được, có lẽ đời này cũng chưa chắc có lần thứ hai...
......
Ba vị đại vu và một vị Ma tổ, bỗng nhiên phải canh giữ ở bên ngoài, một ngày mà dài tựa một năm, khiến bọn họ thở ngắn than dài liên tục.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy nhãn cầu của đối phương, có màu giống với mình.
Tất cả bọn họ đều nghĩ mãi không ra, không biết phải giải quyết như thế nào.
“Giờ phút này đúng là đồng bệnh tương liên, có thể làm gì...” Đông Hải Đại Vu thở dài.
Vô Độc Đại Vu cũng tràn đầy đồng cảm, hiện tại hắn không còn phấn khởi và hăng hái như lúc mới xuất hiện, cúi đầu, một nhúm tóc nhỏ trên da đầu gần như đã mất hết tóc bay yếu ớt trong gió.
“Thật không ngờ... Người thuộc hai phía đối lập, vậy mà lại thành rắn chuột một ổ, cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm việc xấu.” Vô Độc Đại Vu lẩm bẩm nói.
Trúc Mang Đại Vu tức giận vì người nào đó không biết cố gắng nói: “Cmn, rốt cuộc ngươi có thể học cách sử dụng thành ngữ cho tử tế một chút được không hả? Chuyện này đã nói với người bao nhiêu năm rồi!? Không biết dùng thì đừng dùng bậy, nếu không thì ngươi cứ ngậm cái miệng thối của ngươi lại đi!”
Lệ Trường Thiên phẫn nộ nói: “Ai là rắn chuột một ổ với các ngươi? Các ngươi mất đi vài kẻ rác rưởi kia, buồn bực một hồi rồi lại vẫn đỉnh thiên, thậm chí với địa vị của các ngươi, về cơ bản cũng sẽ không buồn bực, đến cuối cùng, người phải than thở lại chính là ta...”
Ma tổ nói tới đây, giọng cũng nghẹn ngào, suýt nữa thì bật khóc: “Hai người kia... Ta đúng là không thể chọc vào ai...”
Cảm giác bi thương như không còn gì để luyến tiếc, đột nhiên tràn ngập trong lòng, bi thương và sự trống vắng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
“Sau này, ta không dám... Bốc đồng nữa...”
...
Tả Tiểu Đa bị một lực lượng không thể giải thích được giữ trên không trung, giống như con muỗi bị mắc kẹt trong nhựa cây, không có chỗ giãy dụa, chỉ có thể nhìn vô số người trong Phần Thân Lệnh ở xung quanh, đang lao điên cuồng về phía hắn với tốc độ nhanh như chớp, ai cũng lộ ra vẻ quyết liệt vô cùng!
“Xong đời rồi! Xong đời rồi!”
Lòng của Tả Tiểu Đa nóng như lửa đốt, thúc giục tất cả nguyên khí chân khí linh khí của bản thân, cố gắng giãy dụa, nhưng lại bị Triết Địa Ấn và Thần hồn ấn - song trọng lực lượng hợp lại áp chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích!
Trong lúc người nào đó đang sợ hãi muốn chết, thì Tiểu Bạch A, Tiểu Cửu và cả Oa Hoàng kiếm đều hành động cùng một lúc, loại hơi thở cuồn cuộn mênh mông bắt nguồn từ Tiên Nhiên Linh Bảo, bạo phát ra ngay lập tức, rồi cứ thế chặt đứt hiệu quả vây khóa của Triết Địa Ấn.
Cuối cùng Tả Tiểu Đa đã có thể thoát khỏi trói buộc, lập tức trốn vào trong Diệt Không tháp, tránh vụ nổ kinh hoàng sắp xảy ra.
Hiện tại binh hung chiến nguy, sống chết trước mắt, lộ hay không lộ con bài chưa lật cũng đã trở thành thứ yếu, tất cả đều lấy bảo vệ tính mạng làm ưu tiên hàng đầu!
Nếu còn nán lại ở bên ngoài nữa, hắn sẽ biến thành pháo hóa cùng với người trong Phần Thân Lệnh!
Thậm chí, cho dù có lẻn vào trong Diệt Không tháp kịp thời, vẫn khó tránh khỏi việc phải chịu nhiều chấn động từ vụ nổ mạnh, vẫn chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi tai họa!
Có thể tránh được kiếp số lần này không?!
Và vào thời khắc khắc nghiệt nhất ập đến, đột nhiên một luồng nhiệt cực nóng phóng lên từ dưới đất, uy năng khủng bố không thể diễn tả, lại giữ chặt Tả Tiểu Đa, rồi kéo xuống dưới!
Luồng lực lượng này, tới rất bất ngờ.
Và cùng với sự xuất hiện của luồng lực lượng này là đợt tấn công trong sự tự bạo của rất nhiều người trong Phần Thân Lệnh, rầm rập tấn công!!
Thứ khiến Tả Tiểu Đa bất ngờ chính là... Lực lượng nóng bỏng kia, mặc dù gông cùm của bản thân bị xiết chặt, nhưng lại chặn được toàn bộ uy năng tự bạo của những người trong Phần Thân Lệnh - lực lượng khủng bố đủ để giết Tả Tiểu Đa mười mấy hai mươi lần, chặn lại một cách nhẹ nhàng mà bâng quơ.
“Ồ...”
Nhất thời ý nghĩ không cam lòng chịu chết của Tả Tiểu Đa được buông lỏng một chút.
Hắn thử duỗi thẳng chân, trợn mắt, thẳng lưng...
Đáng tiếc vẫn không thể cử động được chút nào!
Ngay khi Tả Tiểu Đa không biết mình nên vui hay nên buồn, hay là nên mừng vì trong tình huống nguy hiểm như thế, còn có thể đại nạn không chết...
Oa Hoàng kiếm – thứ đã phối hợp với hắc bạch cùng đánh vỡ sự vây khóa của Triết Địa Ấn trước đây, bỗng kêu lên một tiếng, hơi thở trở nên cuồng bạo!
Giống như nhìn thấy kẻ thù kiếp trước, lại bộc phát kiếm khí dữ dội mãnh liệt chưa từng có, rít gào rồi lao về phía lực lượng nóng như lửa kia.
Đáng tiếc là chỉ tiếp xúc được trong nháy mắt, uy năng của lực lượng nóng như lửa kia chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc tạm dừng rất ngắn, và sau một tiếng ‘vù’, mạnh mẽ quấn lấy Oa Hoàng kiếm và kéo nó xuống!