Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1815 - Chương 1813: Cơ Duyên To Lớn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1813: Cơ duyên to lớn

Hơi thở của Oa Hoàng kiếm và Tả Tiểu Đa có kết nối với nhau, giống như một thể, tất nhiên, Tả Tiểu Đa cũng bị kéo xuống dưới cùng với Oa Hoàng kiếm, một tiếng ‘vù’ vang lên.

Giống như một con cá muối cứng ngắc lao thẳng xuống!

“Cmnoooooo...”

Tả Tiểu Đa than khổ liên tục ở trong lòng, xưa nay hắn liều mạng cũng không bỏ tiền tài, giờ phút này lại đang oán thầm vô hạn.

Đại ca, ta không định đồng sinh cộng tử cùng với Oa Hoàng kiếm, là nó khiêu khích, ngươi tìm nó là được rồi, oan có đầu nợ có chủ, ngươi liên lụy tới ta làm gì, ta như này là bị tai bay vạ gió, tai họa bất ngờ....

Một đường đi xuống giống như rơi vào trong một cơn ác mộng...

Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy thân thể của mình đang đi qua núi lửa mênh mông, đúng là cảm giác vi diệu không bao giờ kết thúc.

Trong thời khắc tuyệt vọng, não của Tả Tiểu Đa giật giật, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới thời điểm thi luyện ở dãy núi Tinh Mang khi trước, Lý Thành Long đã từng nói một câu: Lão đại, khi gặp nguy hiểm, ngươi hãy chui vào miệng núi lửa!

Giờ khắc này Tả Tiểu Đa chỉ muốn nói: Phù Phù, miệng của ngươi nói rất chuẩn, ta thật sự vào được...

Nhưng không phải là ta chủ động đi vào.

Ta bị kéo vào, bị liên lụy, mẹ kiếp...

Thật muốn đánh chết ngươi, đồ miệng quạ này...

Lại qua không biết bao lâu, Tả Tiểu Đa cuối cùng cảm thấy bản thân tiếp xúc đến thực thể, hình như là đụng tới một chỗ vô cùng chắc chắn, sau đó lại cảm thấy toàn thân kiệt sức, hô hấp khó khăn tới cực điểm.

Phụt, hắn phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất đi.

Suy nghĩ mơ mơ hồ hồ duy nhất còn sót lại trong đầu chính là: “Ài, lão tử lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi. Đáng tiếc quá, ta còn chưa động phòng với Niệm Niệm mèo nữa…”

Sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.

Oa Hoàng Kiếm vẫn còn đang phát ra tiếng kiếm ngân coong coong, nó giống như là tàn binh bại tướng thua trận, cả thanh kiếm mất hết ánh sáng cắm bên cạnh Tả Tiểu Đa, mất sạch huy hoàng.

Hôm nay lão tử đúng là rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!

Hu hu hu, sao ngươi còn chưa cường đại lên vậy?

Tả Tiểu Đa đương nhiên không biết chín người nghiến răng nghiến lợi hằm hè muốn giết hắn cũng trước sau ngã xuống.

Cũng không biết qua bao lâu.

“Khụ khụ…”

Lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, Tả Tiểu Đa chật vật mở mắt.

Hắn vừa khôi phục được ý thức thì trước tiên liền liên lạc với Diệt Không Tháp theo bản năng, chỉ cần vẫn còn liên hệ là có thể dùng Bổ Thiên Thạch để trị thương cho bản thân, chí ít có thể giúp hắn giữ lại cái mạng.

Chỉ tiếc cũng không biết là xảy ra tình huống gì, rõ ràng bản thân hắn và Diệt Không Tháp thần hồn tương thông, thế nhưng không có cách nào liên lạc được.

Trái lại nhẫn không gian trên tay vẫn có thể sử dụng được, hắn vội vàng lấy ra hai viên linh đan trị thương từ trong nhẫn nhét vào trong miệng.

Sau đó mới mở mắt, xác định hoàn cảnh xung quanh.

“Nơi này không thể liên hệ với Diệt Không Tháp vậy chắc chắn đây chính là nơi lắm rắc rối rồi, ông đây không thể ở lâu.” Tả Tiểu Đa lật người bò dậy.

Sau đó, hắn bị tình cảnh trước mắt làm chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, trợn mắt há miệng.

Đập vào mắt Tả Tiểu Đa là biển lửa vô biên, bốn phía đông tây nam bắc đều là biển lửa mênh mông không nhìn thấy bến.

Toàn bộ không gian rộng lớn giống như một tiểu thế giới này chỉ có duy nhất chỗ hắn đang đứng là không bị ngọn lửa xâm chiếm.

Tả Tiểu Đa cau mày, hắn thử đi hai bước về hướng đông, ba bước, năm bước,…

Oành một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lam tự bùng lên, Tả Tiểu Đa cố gắng thôi động Viêm Dương chân kinh nhưng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, kinh hãi hô lên một câu đạ mấu, liều mạng ngửa đầu về phía sau.

Chỉ thấy trước mặt bụi đen ào ào rơi xuống.

Tóc, lông mi, lông mày, đến cả lông tơ trên mặt cũng nhẹ nhàng hóa thành tro bụi.

“Ối đệt, đây là lửa gì vậy? Sao mà bá đạo thế.”

Tả Tiểu Đa sờ mặt, phát hiện trên mặt đã phồng rộp lên, hắn vội vàng vận công chữa trị, trong lòng rất là sợ hãi.

Lửa này, bản thân hắn chẳng qua mới chỉ hơi bước qua Lôi Trì mà thôi, thế mà suýt chút nữa thì bị đốt cho toi mạng.

Công pháp hắn tu luyện chính là công pháp thuộc tính hỏa cực phẩm, thế mà vẫn hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Cấp bậc của ngọn lửa này cao như vậy sao?

Nhưng một khắc sau, nhìn biển lửa vô biên vô tận, Tả Tiểu Đa đang đứng trên bờ tuyệt vọng không những không có chút sợ hãi nào, ngược lại trong hai mắt còn rực lên ánh sáng nóng bỏng.

“Đây nào phải kiếp nạn gì, đây căn bản chính là cơ duyên ông trời ban cho ta. Chỉ cần hấp thu hết biển lửa này, Viêm Dương chân kinh của ta ắt có thể tấn cấp lột xác tới một cảnh giới hoàn toàn mới, đây chẳng phải chính là một bước lên trời hay sao, hú hú. Đến lúc gặp lại Niệm Niệm mèo chẳng phải là có thể abcxyz?

Tả Tiểu Đa nhìn biển lửa, mơ màng suy nghĩ, trong mắt toàn là vẻ thèm thuồng.

Nhưng sau một khắc hắn cũng đột nhiên biến sắc.

Bởi vì biển lửa này thế mà lại sinh ra biến hóa…

Từ bốn phương tám hướng, từ chốn xa xôi tận chân trời, ngọn lửa xếp thành từng hàng, một thứ giống như mũi thương lửa màu tím đen đang từng chút một hình thành, khí thế trầm trọng từ nơi xa đổ úp qua đây.

Lại dõi mắt nhìn theo, phía sau rõ ràng vẫn đang từ từ hình thành, tiến độ dường như rất chậm, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Nhìn những mũi thương màu tím đen chi chít trên không trung đang dần dần ép sát qua đây, Tả Tiểu Đa lạnh toát cả người.

Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, lực sát thương của mỗi một mũi thương màu tím đen được hình thành từ những ngọn lửa này còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với ngọn lửa màu màu xanh lam lúc trước.

Dựa vào thân thể nhỏ bé của hắn thì tuyệt đối không chống đỡ được.

Theo sự xuất hiện của ngọn lửa màu tím đen, những ngọn lửa trong biển lửa dưới mặt đất dần dần co rút lại, lui về phía sau, chúng nó tụ tập lại một góc, tạo thành ngọn lửa có uy lực càng lớn hơn rồi bay lên trời, hình thành mũi thương lửa màu tím đen.

Theo sự biến mất dần dần của hỏa diễm dưới mặt đất, bốn phía trên trời và phía trên đỉnh đầu Tả Tiểu Đa bắt đầu giăng đầy mũi thương màu tím, hết tầng này đến tầng khác…

Sau một chốc, Tả Tiểu Đa vô ý phát hiện, ở vị trí không xa trước mắt là một không gian rộng lớn vô ngần, dãy núi cao chót vót, mây tím mịt mù, thế núi hiểm trở, đỉnh của mỗi ngọn núi đều đâm thẳng vào tầng mây, là một kỳ quan.

Bình Luận (0)
Comment