Dường như có người đang nỉ non, gầm thét nơi xa xôi, đang chửi rủa, lại giống như tiếng trống trận nơi chân trời đang không ngừng vang lên một cách nặng nề.
Đột nhiên nơi xa có vô số người thình lình xuất hiện, chiến đấu với nhau bằng cái cách vượt xa khỏi sự nhận biết của Tả Tiểu Đa.
Sức mạnh trong từng cái giơ tay nhấc chân của mỗi người cũng đủ để hủy thiên diệt địa, uy thế bực này, Tả Tiểu Đa nhìn mà lạnh cả người, hai chân run rẩy, nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong đó toàn thân của một người bùng lên ngọn lửa, hiển nhiên là tiêu điểm của chiến dịch lần này. Hắn không ngừng trái phải chiến đấu, chiến đấu với người, chiến đấu với phượng hoàng, chiến đấu với kỳ lân, giao chiến với cả một đám người…
Dù sao thì không ngừng chiến đấu, không ngừng phá hoại, không ngừng chém giết, không ngừng tàn sát sinh linh.
Giống như một tên phản tặc chiến tranh hai tay dính đầy máu tươi, vô cùng lạnh lẽo.
Cũng không biết đã chiến đấu với bao nhiêu kẻ địch, trận chiến cuối cùng, hắn chiến đấu với một người đeo vương miện vàng, bị người kia lấy ra một cái chuông vây lại, ngay sau đó đột nhiên đánh ra một kích, trong phút chốc tiếng chuông chấn động núi sông vạn vật, cả vũ trụ đều giống như trở nên sôi trào bởi một tiếng chuông này.
Say đó, dưới chiếc chuông khổng lồ kia vang lên một tiếng gào rống.
“Đông Hoàng!”
Ngay sau đó vang một tiếng thét dài thảm thiết, dưới chuông hiện lên biển lửa vô biên vô tận.
Thoáng chốc những cảnh tượng này lại bắt đầu lại từ đầu, lặp lại diễn biến, sau đó lại đến trận chiến cuối cùng, người nọ bị chiếc chuông vây khốn, tiếng chuông vang lên, biên lửa xuất hiện, cứ thế lặp đi lặp lại.
Tả Tiểu Đa Đaờng như có điều hiểu ra.
Nơi này, hình như chỉ là một biển thần thức đã rách nát.
Cho nên mới ngăn cách Tả Tiểu Đa với Diệt Không Tháp đã thần hồn tương thông với hắn, cho nên nhẫn không gian mà bản thân hắn lấy huyết khế làm môi giới mới có thể tiếp tục sử dụng.
Hình ảnh vốn dĩ cứ lặp đi lặp lại này đáng lẽ nên giống nhau từ đầu chí cuối không sai biệt mới đúng.
Nhưng Tả Tiểu Đa trong lúc không ngừng không ngừng quan sát đã dần dần phát hiện, dường như những hình ảnh lặp đi lặp lại này thực ra mỗi lần đều không giống nhau, đều tồn tại một chút khác biệt, nhưng nếu như không lặp lại quan sát trong một thời gian dài thì chỉ cảm thấy vô cùng ấn tượng thôi chứ rất khó phát hiện ra.
Trong những hình ảnh này có rất nhiều người lần trước không xuất hiện nhưng lần này lại xuất hiện, hoặc có rất nhiều người lần trước xuất hiện nhưng sau đó lại không xuất hiện nữa.
Mà khả năng duy nhất để xảy ra tình huống này chính là biển thần thức đã rách nát này rất không ổn định, lúc nào cũng có thể sụp đổ, hơn nữa ký ức còn có chút hỗn loạn.
Chẳng qua nguyên chủ của biển thần thức này quả thực quá mạnh mẽ, là nguyên nhân khiến biển thần thức này trước khi hoàn toàn sụp đổ vẫn có uy năng mạnh mẽ vượt trên cả tính toán, vượt trên cả tưởng tượng, vượt qua cả tầm nhận thức của con người.
Mà tầng này bỏ xa phạm vi cực hạn mà Tả Tiểu Đa có thể ứng phó, hắn dứt khoát dồn toàn bộ lực chú ý vào nội dung bên trong hình ảnh lặp đi lặp lại này.
Những hình ảnh này có thể coi là câu đố từ xưa tới nay, có thể xem là tư liệu quý báu, dù sao thì hắn cũng chẳng làm gì được, vậy thì cứ xem như những thứ này chính là thu hoạch của hắn, nói không chừng còn có thể nhìn trộm ra một đường sống từ trong đó.
Chung điểm duy nhất của hình ảnh trong thần thức chính là chuông lớn đập xuống, biển lửa vô tận xuất hiện, những hình ảnh khác cũng rất nhiều, hình ảnh có liên quan đến các nhân vật vô cùng cao minh cũng không ít.
Có người khổng lồ cầm trường cung, giương cung bắn ra, đất trời lập tức tối đen. Cũng có người có thể khiến hồng thủy nhấn chìm trời đất. Có người tiện tay vung lên, đất trời lập tức giăng đầy sấm sét, mạnh mẽ vô ngần. Cũng có người dậm chân một cái thì đất bằng nhô cao thành núi, bãi bể biến thành nương dâu.
Đương nhiên, xuất hiện nhiều nhất vẫn là chủ nhân của vùng không gian này, cũng chính là cái người mặc hồng bào kia.
Ý niệm vừa chuyển là lửa cháy hừng hực, thiêu hủy đất trời.
Nhìn người mặc hồng bào này một đường đánh giết, một đường chiến đấu, không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó…, cuối cùng bắt đầu đại chiến, thần thú đứng chật kín trên bầu trời, rồng phượng bay múa, kỳ lân lộn nhào.
Phát động đại chiến long trời lở đất.
Sau đó, hình như là người có sở trường bắn cung kia bị giết, người mặc hồng bào không biết tại sao lại cãi một trận to với người mặc thanh bào vốn cùng một phe với hắn, sau đó vung chân vung tay huyết chiến tranh phong với người nọ.
Sau đó hai bên lưỡng bại câu thương.
Người mặc hồng bào hầm hầm giận giữ xông ra ngoài, trên đường không biết đã giết bao nhiêu yêu thú, thần thú, thánh thú, còn có vô số cao thủ Yêu tộc. Cuối cùng rốt cuộc cũng đụng phải người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện vàng kia.
Cũng chính là Đông Hoàng trong miệng hắn.
Cuộc chiến cuối cùng ấy, hai người này dường như cũng chả nói mấy câu, cả hai đều lập tức ra tay. Người mặc hồng bào hiển nhiên không phải là đối thủ của người đội vương miện vàng, cộng thêm việc lúc trước người mặc hồng bào không ngừng chiến đấu, hao tổn rất nhiều khí lực khiến cho mạnh yếu cao thấp càng thêm chênh lệch. Người mặc hồng bào liên tiếp bị đánh cho bại lui, cuối cùng hình như người đội vương miện vàng nói một câu gì đó, người mặc hồng bào ha ha cười to, thái độ cực kỳ xem thường.
Sau đó lại bắt đầu đánh tiếp, lần này có một cái chuông lớn từ trên trời giáng xuống, kết thúc trận chiến này.
Biển lửa hiện ra, khí thế hừng hực, cả đất trời thế mà lại trở nên tối tăm bất tận, qua một lát, mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.
Tả Tiểu Đa vừa để tâm quan sát vừa đi nhanh trên mặt đất.
Bởi vì theo thời gian trôi, biển lửa dưới mặt đất đã ngưng thành mũi thương lửa màu tím đen trên không trung, xếp dày đặc trên trời cao, liếc mắt nhìn ít nhất cũng phải có đến nghìn tỷ mũi thương, hơn nữa con số vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Tả Tiểu Đa hối hả chạy trong địa hình phức tạp, cố gắng tìm ra địa hình có thể lợi dụng để che dấu thân hình của hắn.
Hắn hoàn toàn có thể xác định, mũi thương lửa trên trời sớm muộn rồi cũng sẽ rơi xuống.