“Ta không tin là có bất kỳ cách nào khác, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là tìm Tả Tiểu Đa và hợp tác với hắn, trong tay tên này có hai bảo vật của chúng ta, chỉ bằng cách thu thập tất cả các bảo vật và nỗ lực hết sức để thôi phát, chúng ta mới có thể có được an toàn trên mảnh đất là thánh địa của Tổ Vu này.”
“Phải thông qua khảo nghiệm an toàn trước rồi mới có thể có được thừa kế.”
Hải Hồn Sơn thở dài: “Nhưng bây giờ nhìn tình hình, hắn còn không hề nói gì với chúng ta, làm thế nào chúng ta có thể đạt được mục đích hợp tác?”
Sa Điêu cau mày và nói: “Tiếc là nơi này không có mỹ nữ, nếu không ta đã có thể sử dụng mỹ nhân kế gì gì đó...”
Sa Nguyệt có hơi bực tức: “Sa Điêu, lời này của ngươi là ý gì? Lẽ nào ta lại không phải nữ?”
Sa Điêu nghi ngờ nói: “Ngươi?”
Đánh giá Sa Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới xong, ấy vậy mà hắn lại mở miệng nói với một thái độ khinh thường đến cực điểm: “Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Ta mới nói là mỹ nhân kế, không phải nữ nhân kế, nếu để ngươi đi thực hiện mỹ nhân kế... có lẽ tỉ lệ Tả Tiểu Đa trực tiếp liệt dương lại lớn hơn đấy...”
“... “
Sa Nguyệt bị lời nói của Sa Điêu chọc giận đến xanh mặt.
Ta xấu vậy sao?
Xấu đến mức Tả Tiểu Đa chỉ vừa nhìn thấy ta đã đến mức liệt dương...
Sa Nguyệt mất ba giây đồng hồ mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi rồi gầm lên: “Sa Điêu! Đời này kiếp này ta và ngươi không đội trời chung!”
Sau đó giương nanh múa vuốt xông qua bên kia, đột nhiên một trận nội chiến bi thảm cứ vì thế bị châm ngòi nổ mà bùng phát.
Sa Nguyệt tràn đầy lửa giận bất chấp tất cả, nhưng Sa Điêu cũng là một tên mê võ nghệ, trong mắt hắn chẳng có mấy chút là suy ghĩ nam nữ khác biệt, cũng không chút kiêng dè, thế là, trận đánh này đánh đến mức kịch liệt, suýt chứa nữa xảy ra án mạng.
Chỉ riêng những người đang có mặt còn mệt mỏi đổ mồ hôi ra sức thuyết phục, huống chi người trong cuộc còn ra bộ dạng gì nữa!
Sau khi khuyên giải, Sa Điêu hãy còn cảm thấy uất ức: “Ta nói sai cái gì chứ? Câu ta nói chẳng phải là sự thật sao? Mấy người nhìn xem bộ dạng nàng đi, có chỗ nào liên quan với hai chữ “mỹ nhân” hả?”
“Bây giờ chúng ta phải nói chuyện với Tả Tiểu Đa về việc hợp tác, không phải là kết thêm thù chuốc oán với hắn, nếu thật sự để nàng đi, ngoài loạn cào cào gà bay trứng vỡ, thâm thù đại hận ra, còn có kết quả nào nữa, chỉ là cái tên bám váy Tả Tiểu Đa kia, không biết hắn còn có sở thích đặc biệt nào khác...”
Còn chưa dứt lời, Sa Nguyệt lại lần thứ hai nổi cơn tam bành xông qua, lại là một trận đánh kịch liệt nữa.
Mọi người nhất thời không nói nên lời, nhưng đều không có tâm trí đâu đi thuyết phục nữa, đánh đi đánh đi, đánh đến nát óc ra luôn thì tốt!
Đánh chết một tên thì bớt một tên, cũng được yên tĩnh rồi!
Thực lòng mà nói, không biết trong xã hội này, sự thật mới là thứ gây tổn thương nhất sao?
Hai người đang đánh nhau, còn bảy người còn lại lại quay vào nhau để thảo luận.
“Đây là mật địa dòng dõi Tổ Vu đã là chuyện khỏi phải bàn cãi, còn đối với chúng ta, khỏi phải nghi ngờ chính là cơ hội hiếm có trời ban.”
Hải Hồn Sơn nói: “Nếu chúng ta có thể có được thừa kế từ nơi này, chúng ta có thể một bước bay lên, thậm chí ngày sau đạt đến được cảnh giới của Tổ Vu.”
“Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là số lượng bảo vật trong tay chúng ta không đủ, dẫn đến thiếu huyết mạch Vu Hồn, không thể mở ra mật địa thực sự. Xét về sức mạnh, cũng không thể cưỡng lại đòn tấn công của Hỏa Diễm thương trên trời này!”
“Bây giờ niềm hi vọng duy nhất chỉ có đặt vào tên Tả Tiểu Đa kia thôi, nhưng vấn đề là tên này cực kỳ cố chấp, có lý cũng không nói được mà...”
Trong lòng Hải Hồn Sơn tràn đầy phiền muộn.
Số lượng người có mặt hiện tại đang thiếu rất nhiều người.
Trong số mười hai gia tộc lớn, những người duy nhất đang ở trong cảnh giới bí mật này bây giờ là Hải gia, Sa gia, Đồ gia, Thần gia, Nhan gia.
Chỉ có năm gia tộc, còn không đủ một nửa tổng số.
Điều khủng khiếp hơn nữa là Chấn Không La của Thần gia đã bị Tả Tiểu Đa cướp đi mất, và sức mạnh càng thêm yếu đi.
Vốn dĩ còn có một Lôi gia, nhưng tên Lôi Năng Miêu kia không biết não bị động kinh hay thế nào, lại bị Tả Tiểu Đa cải trang thành nữ rồi dụ dỗ rơi vào lưới tình mất...
Chuyện này thật sự cạn lời đến mức cộng lông mao cũng dựng đứng hết cả.
Mà kết quả này cũng khiến Lôi Năng Miêu trực tiếp tự động mò về nhà...
Tất nhiên, bây giờ xem ra có vẻ như những biến cố ngày hôm đó vẫn còn tốt chán... đó là Tả Tiểu Đa đã lừa đi mất Thiên Lôi Kính của Lôi Miêu Năng rồi--- Vào thời điểm đó đây là tin tức cực kì khủng khiếp, nhưng xét về tình hình hiện tại, đó lại là một tin tuyệt vời.
Bởi vì thực lực của Lôi Năng Miêu tương đối hạn chế, không đủ để khởi động Thiên Lôi Kính trong thời gian dài.
Mà trong khoảng thời gian tiếp xúc này, mọi người đều hiểu rõ sức mạnh của Tả Tiểu Đa phải nói là chưa từng có, nếu để Tả Tiểu Đa thôi động Thiên Lôi Kính, hiệu quả nhất định sẽ mạnh gấp vài lần so với Lôi Năng Miêu.
Cho nên chuyện này là rất khó nói.
“Những bảo vật quý giá nhất mà chúng ta có hiện tại bao gồm Triết Địa Ấn, Thần Hồn ấn của Đồ gia, m Dương kính trên người Nhan Tử Kỳ, Thương Hồn Tiễn trên người Sa Hồn, Kim Hồn Kiếm của Sa Chiết, chỉ có năm món ít ỏi này mà thôi...”
“Ngay cả khi Khốn Tiên Tỏa trong tay ta có thể dùng như một ngọn thương đoạt mạng, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là sáu món mà thôi.”
“Hừm, Vu Hồn Y trên người Sa Nguyệt cũng có thể được coi là một bảo vật, tuy nhiên, nó chỉ có thể được sử dụng để phòng thân... vậy thì lại chằng tính vào số lượng được.”
“Tính vậy thì đầy đủ lắm cũng chỉ có một nửa số lượng, không đủ.”
“Vì vậy, chúng ta bắt buộc phải thêm Chấn Không La và Thiên Lôi Kính trên người Tả Tiểu Đa, mới có thể thu được chút kết quả trong mật địa này.”
“Đây là điều bắt buộc.”
Hải Hồn Sơn thở dài.
Mọi người cũng không khỏi thở dài liên tục.