“Nói một chút, mau nói, nói cho lão đại ta nghe thử.”
“Lão đại ta đây rất có hứng thú!”
Đám người nhao nhao mắt trợn trắng.
Cái tên này quả nhiên là có mức độ nghiện làm lão đại......
Tả Tiểu Đa nhìn Hỏa Diễm thương trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, biển lửa ở nơi xa dần dần thành hình một lần nữa, trong mơ hồ, một tòa cung điện cực lớn, đã và đang dần dần hình thành.
Nhưng mà vẫn chỉ là hư ảo, nói chung cách thời điểm thành hình chân chính, hẳn vẫn còn một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian này, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng nghe thêm vài câu chuyện phiếm, nó chính là tiết mục có tính giải trí!
“Ta thích nghe nhất những câu chuyện khiến người khác không thấy vui này, mau nói ra, để mọi người cùng nhau vui vẻ một chút.”
Tả Tiểu Đa tràn đầy phấn khởi nói.
Chín người nhao nhao liếc nhìn.
Thuộc tính cười trên nỗi đau của người khác của cái tên này, tuyệt đối đã đầy cột.
Hải Hồn Sơn mặt đen thui, ánh mắt uy hiếp xẹt qua từng gương mặt tám người còn lại của phe mình, ánh mắt rõ ràng nói lên hai chữ: Ai dám?!
Dưới ánh mắt hung dữ đe dọa của hắn, mọi người đều nhao nhao rụt cổ.
Tả Tiểu Đa nhíu nhíu mày, đột nhiên sải bước, trực tiếp nắm chặt cổ Hải Hồn Sơn, ném bịch xuống đất, sau đó lại đặt mông ngồi trên đó.
Vừa dùng lực!
Phù!
Đầu của Hải Hồn Sơn ngay sau đó trực tiếp bị hắn dí xuống đất, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
“Nói đi.” Tả Tiểu Đa cười ha hả nói: “Hải Hồn Sơn đã ngầm cho phép rồi.”
Nói rồi nắm bàn tay phải của Hải Hồn Sơn lên, tạo hình cái kéo, sau đó Tả Tiểu Đa hét lên từ trong miệng mình: “Ừ!”
Sau đó nói: “Các ngươi nhìn nè, thấy chưa, Hải Hồn Sơn vui vẻ biết bao.”
Mọi người lại là một trận ác hàn.
Hải Hồn Sơn vui vẻ hay không chúng ta không biết, nhưng mà chúng ta nhìn ra được, bản thân ngươi rất vui vẻ......
“Nghe nói thời niên thiếu của Hải Hồn Sơn...... Đi ra ngoài rèn luyện, ngoài ý muốn đã gặp phải đại yêu dưới đáy biển, mà đại yêu kia đã đến giây phút quan trọng Niết Bàn thành thánh, Hải Hồn Sơn đến quấy rầy tới người ta...... Khục, đó là một Thiềm thừ Thôn Thiên; đến lúc Thiềm thừ Thôn Thiên sắp đạt cấp thánh......”
“Sau đó vị đại yêu này giận tím mặt mày...... Trực tiếp phủ lên cả người hắn lớp da cóc vừa mới trút bỏ......”
“Trận đó, trọn vẹn phủ lên hắn nửa tháng; ngay cả tổ tông Tây Hải tự mình tiến đến, vị đại yêu kia cũng không chịu tha......”
“Chỉ để lại một câu, nói rằng: Nếu như ngươi muốn tiêu hóa thất bảo thiềm y này của ta, cần phải chờ đến...... Rất lâu sau đó.”
“Lúc ấy lão tổ tông Tây Hải hỏi, lúc nào?”
“Thiềm yêu này nói: Muốn cởi được Thánh Thiềm Y, cần chờ khi Tả đạo khuynh thiên.”
Tả Tiểu Đa rốt cuộc nhịn không được bĩu môi cười, mặc nhiên nói: “Con cóc già này nói cái gì mà Niết Bàn thành thánh...... với đạo hạnh như hắn không nể mặt cường giả Đại Vu, hoặc còn có vài lời nói. Nhưng từ xưa đến nay, từ thời cổ đại, chính đạo cố nhiên thăng trầm, cuối cùng tà không thắng nổi chính, kết quả là, khó tránh khỏi đạo trường ma tiêu, có thể nói là định lý từ xưa, cách nói tả đạo khuynh thiên đó nhưng lại bắt đầu từ đâu?”
“Ỷ vào bàng môn tả đạo, có thể oai phong nhất thời, nhưng vô luận là ghi chép trong cổ tịch, mục lục sách sử, thậm chí là chương hồi dã sử, tiểu thuyết thoại bản, cũng không có cách nói gì mà tà ma ngoại đạo tu thành chính quả, phải không?”
Tả Tiểu Đa khịt mũi coi thường: “Cố sự này, chẳng lẽ là nói bừa sao? Tả đạo khuynh thiên, quả thực như trò cười.”
“Tả lão đại, nói năng cẩn thận, nói năng cẩn thận.”
Sa Hồn nghiêm mặt nói: “Mặc dù Thiềm Thánh đó không có sở trường công phạt chi đạo, nhưng tu vi bản thân cực cao, không cần phải nhiều lời, nhất là đạo thôi toán, có thể xưng độc bộ thiên hạ, kể cả Hồng Thủy Đại Vu của tộc ta, với nó cũng là nhìn mà than thở, tự than không bằng. Mặc dù vị tiền bối này là yêu tộc, nhưng mà cả đời, không thấy một chút máu, hắn từ trước đến nay hiền lành, không tranh quyền thế, nếu không phải như thế, làm sao có thể trường tồn ở địa giới Vu Minh ta?”
Tả Tiểu Đa xem thường, nói: “Đã hiền lành như vậy, nhưng vì sao lại làm khó Hải Hồn Sơn, vô danh làm bậy?”
“Liên quan tới chuyện này, Tả lão đại biết quá ít về Thánh, khó tránh khỏi lo lắng nghi ngờ.”
Sa Hồn thở dài một tiếng: “Vị Thiềm Thánh kia một đời không tranh quyền thế, chưa từng dính tới nhân quả nào. Thậm chí, từ thời kì Thượng Cổ, trong truyền thuyết về cuộc đại chiến Long Phượng...... Thánh đã tồn tại. Nhưng từ đầu đến cuối không nói lời vàng ngọc, bình sinh không quan tâm đến bất cứ chuyện nào ngoài thân, chỉ chuyên tâm tu hành.”
“Bình thường, cho dù là yêu tộc dưới đáy biển đánh đến trời long đất nở trong hành cung của hắn, thậm chí cá trạch phàm tục có chui vào động phủ của lão nhân gia, thậm chí chui ngay dưới bụng, cũng không bao giờ để ý tới.”
“Đến khi Hải huynh tiến vào đạo tràng, tình cờ vào thời khắc vi diệu Thiềm Thánh còn cách một bước cuối cùng, chỉ thiếu nửa bước nữa là phi thăng thiên ngoại, chính vào thời khắc cuối cùng khi mà Thiềm Thành trút bỏ lớp da cóc phàm tục. Nghe nói, phương pháp tu hành của Thiềm Thánh khác với Vu tộc nhân loại, cả đời không thể hóa hình, nhưng một khi trút bỏ lớp da cóc, sẽ có thể lập tức thành Thánh!”
“Thiềm thuộc sinh linh, tu khó ngộ khó, khó mà trường tồn thế gian, là định sẵn thọ bất quá tạp; cũng chính là nói, thiềm là sinh linh khó có thể sống qua ba mươi năm đại quan; mà Thiềm Thánh chẳng biết tại sao, phá vỡ giới hạn này, hơn nữa kể từ lúc còn là nòng nọc cho đến khi hóa thành thiềm thân, cả đời chưa từng phát ra âm thanh gì.”
“Từ khi hắn sinh ra, không hề tiêm nhiễm thị phi nhân gian, không dây dưa nhân quả hồng trần, mặt không đổi sắc đối mặt núi nở, người chết trước mắt cũng không nhấc mày. Một đời vẫn luôn yên lặng chờ đợi, chờ đợi cánh cửa cuối cùng, thời khắc cuối cùng đến.”
“Nghe nói, thọ mệnh của lão nhân gia đã kéo dài đến trăm vạn năm.”
“Tựa như từ lúc hắn vừa ra đời, đã biết chính mình nên làm như thế nào, nên sống như thế nào, mục tiêu của hắn, cho tới bây giờ cũng rất rõ ràng, chính là lập địa thành Thánh...... Từ sau khi hóa thành thân thiềm, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng chưa từng ăn. Ngay cả nhân quả của một con muỗi, cũng không dính dáng tới.”
“Lần duy nhất mở miệng trong đời, chính là lần Hải Hồn Sơn xông vào. Nhưng cứ phải vào thời khắc cực kỳ mấu chốt này, khiến cho một đời tu luyện khó khăn lại toàn công...... Đến nay vẫn như cũ, dừng lại ở Tây Hải.”