“Không đúng! Ngươi vẫn định lừa phỉnh ta, lời sau không khớp lời đầu, cứ coi như một bản nói hươu nói vượn chững chạc đàng hoàng, há có thể gạt được ta?” Tả Tiểu Đa bỗng nhiên ngắt lời nói.
Sa Hồn sững sờ, ngạc nhiên nói: “Tả lão đại, từng câu ta nói đều là sự thực, sao lại thành lừa gạt ngươi chứ?”
Tả Tiểu Đa ha ha cười quái dị, mặc nhiên nói: “Còn không chịu nhận? Ngươi nói Thiềm Thánh kia một đời chưa từng mở miệng, một thế chưa từng di động, tu vi siêu tuyệt, siêu phàm nhập thánh, tuổi thọ trăm vạn năm, thậm chí tâm địa thiện lương vân vân, cái này đều thôi đi, coi như ngươi nói cũng có lý, tùy ngươi nói, nhưng ngươi còn nói Thiềm Thánh tinh kia sở trường về đạoThôi Toán, độc bộ thiên hạ, cái lời này há không khớp với cái lý sao?”
“Hắn một đời chưa từng mở miệng, lại như thế nào thể hiện được đạo thôi toán, độc bộ thiên hạ? Hắn suy tính cho ai, lại là ai tuyên dương cho hắn? Ta thực sự khó có thể tưởng tượng, một người cả một đời chưa từng nói chuyện, làm cách nào để chỉ điểm được cho người ta? Lập luận phi lý vớ vẩn trước sau mâu thuẫn, còn không phải nói hươu nói vượn sao?”
Sa Hồn lại sững sờ, dừng một chút mới nói: “Tả lão đại, lời này của ngươi nói cũng có lý, nhưng người nào nói một đời không nói không động, sẽ không thể trao đổi cùng ngoại giới chứ? Thiềm Thánh lão nhân gia kể từ vô số năm tháng trước đó, dừng lại nơi đất Tây Hải, mặc dù là một thần bí lớn của Vu Minh, lại không phải điều tuyệt mật, trên thực tế, rất nhiều thế gia đệ tử, khi ra ngoài du lịch, Tây Hải vẫn là nơi nhất định sẽ đến, chính là chờ mong có thể có một đoạn nhân duyên với Thiềm Thánh lão gia nhân, được một phen tạo hóa, chỉ có điều hiếm người có thể được như ý mà thôi!”
Tả Tiểu Đa nghe được hứng thú tăng vọt, lập tức thay đổi sắc mặt: “Thế mà có một câu chuyện thần dị như này, ngươi kể tường tận nghe xem nào!”
Sa Hồn ha ha cười, cũng không giả bộ, trầm giọng nói: “Truyền thuyết Thiềm Thánh Tây Hải, lịch sử lâu đời, được phong làm mảnh đất cơ duyên mê mẩn hướng tới của các thế gia Vu Minh, tiền bối Thiềm Thánh bất động, trước giờ chỉ giao tiếp với ngoại giới bằng ý niệm, mà các đệ tử thế gia trước sau yết kiến, chính là chờ mong bản thân có thể lọt vào pháp nhãn của tiền bối Thiềm Thánh, cho vận trình suy tính, nhưng người được toại nguyện lác đác không có mấy, chỉ vì tiền bối Thiềm Thánh, chỉ làm thôi tính vận trình, chỉ điểm sai lầm cho ba loại người, một, người có duyên pháp khổng lồ, hai người có tạo hóa to lớn, ba, người có vận mệnh to lớn......”
Tả Tiểu Đa nghe mà chấn động trong lòng, Thiềm Thánh này là đi cùng một con đường với mình?
Mà còn cao hơn mình không biết bao nhiêu cấp bậc, chính mình xem tướng cho người khác, cũng coi như khách tự vân lai, nhưng làm sao được đẳng cấp cao cấp đại khí như người ta, chỉ mỗi điểm này cũng đáng để mình nghiền ngẫm học tập rồi!
Trong lòng của hắn nghĩ: “Thiềm Thánh này, từ nòng nọc đến thân thiềm, tiếp đó cả một đời bất động, lại biết rõ phương pháp tu luyện, hơn nữa cũng biết tránh nhân quả như thế nào, mục tiêu rất rõ ràng trực chỉ con đường Thánh đạo...... Cái này, có chút quái dị.”
“Chẳng lẽ là hóa thân nào đó của đại năng giả sau khi ngã xuống? Hoặc có lẽ dứt khoát là bậc đại thần thông nào đó, một lần nữa sống lại một kiếp? Bằng không, sao có thể làm được?”
Tả Tiểu Đa suy xét trong lòng, lại không có nói rõ, chỉ là dự định, nếu là có cơ hội, Đại Tây Hải lớn của Vu Minh, chính mình cũng phải đi một chuyến mới được….
Chả qua bây giờ tu vi vẫn còn quá thấp, đi rồi coi như tìm chết.
Chờ cơ hội vậy.
Sa Hồn kia ngừng lại một chút lại nói: “Tộc ta Hồng Thủy tổ tông đã từng có một thời, đối với Thiềm Thánh, tôn sùng đầy đủ, càng nói rõ đạo Thôi Toán của Thiềm Thánh, còn muốn cao hơn thuật vọng khí của hắn, quả nhiên thần diệu, bóc trần hơn nữa thì, Thiềm Thánh sở dĩ chỉ chỉ điểm thôi toán cho ba loại người này, cốt bởi ba loại người đó, sẽ không mang đến ác quả cho hắn, mặc dù có ác quả đi theo, thiện quả đi theo càng nhiều hơn, nói cách khác, người có thể có được Thiềm Thánh chỉ điểm sai lầm, sau này tất có tạo hóa cực lớn, mà sự thật cũng là như thế, vô số năm tháng trước đó, phàm là người có thể được Thiềm Thánh chỉ điểm, sau này tất cả đều đạt được thành tựu sự nghiệp to lớn, vô cùng......”
“Lần đó Hải Hồn Sơn, thực sự vận khí của hắn không được tốt, kém một chút nữa, tiền bối Thiềm Thánh cho dù không chỉ điểm sai lầm cho hắn, nhiều nhất cũng chỉ là không thèm để ý, chỉ kém một chút nữa, tiền bối Thiềm thánh đại công cáo thành, hân hoan vui mừng, chỉ sợ còn sẽ được chỉ cho một vài chỗ tốt, nhưng lúc hắn đến cửa chính đó, trong cuộc đời của tiền bối Thiềm Thánh, hiếm có nguyên công tẫn liễm, khi hết cách thúc giục giao tiếp ý niệm với ngoại với, trong lúc vô tình, đã phá vỡ công pháp bất thanh!”
“Một đời công quả hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu tiền bối Thiềm Thánh còn có thể không phản ứng, đó mới là chuyện quái dị nhất thiên hạ, điều này dẫn đến xuất hiện hậu tục của áo thiềm tráo thân……”
“Nghe nói, sau khi Hải Hồn Sơn được giải thoát, cần cởi bỏ da cóc, lần nữa bao trùm lên trên thân Thiềm Thánh, mà Thiềm Thánh cần cởi một lần nữa, mới được siêu thoát.”
“Cho nên...... Hải Hồn Sơn từ đó về sau, trở nên giống như một......”
Sa Hồn thở dài nặng nề.
“...... Trở nên xấu xí tựa như một con cóc chứ gì?” Tả Tiểu Đa mở to hai mắt tiếp nối câu nói này.
Trên mặt đất.
Hải Hồn Sơn bị Tả Tiểu Đa đè dưới mông phẫn uất dùng cả hai tay đập xuống đất.
Ngươi có thể đừng nối liền nửa câu cuối cùng kia được không?
Thú vui độc ác của ngươi sao lại có thể nhiều như vậy!
“Đúng thế.” Sa Hồn nói: “Kỳ thật Hải huynh lúc trước lớn lên rất anh tuấn, chỉ kém một chút so với Tả lão đại ngài thôi, một gương mặt trắng bóc….”
Nhíu mày một hồi, hắn tiếc nuối lắc đầu: “Chỉ đáng tiếc là khoác lớp da cóc quá lâu, ta đã quên mất hắn trông như thế nào rồi…..”
Đám người ngồi cùng một chỗ: “Thật đúng như vậy, có vẻ như ta cũng quên mất dáng vẻ vốn có của hắn, nhưng tiểu bạch kiểm thì sẽ không sai......”
Hải Hồn Sơn:.......
Tả Tiểu Đa nhấc cái mông dời đi.
Hải Hồn Sơn được khôi phục sự tự do.