Nhưng mà bị một loạt câu nói đả kích, chôn đầu xuống dưới đất, hoàn toàn không muốn rút ra......
Hỏa Diễm thương trên bầu trời một lần nữa rơi xuống thành từng hàng một, nhưng chúng không còn sở hữu lực sát thương đáng sợ nữa.
Cung điện truyền thừa to lớn kia, cũng đã hiện ra dáng vẻ ban đầu, mà trong quá trình này, Tả Tiểu Đa ngoài ý muốn phát hiện, chính mình có đủ khả năng liên thông Diệt Không Tháp rồi!
Rõ ràng, cấm chế đối với thần hồn đã được giải trừ rồi.
Tả Tiểu Đa thở nhẹ một hơi.
Ừ, trong không gian mà mình căn bản không hiểu rõ này, lại nhiều thêm một con át chủ bài.
Hạ Hồn Sơn đầu đầy bụi đất ngồi dậy, lại tự buồn bã gục đầu trở thành cái hũ nút, trước đó cũng là khuôn mặt này, nhưng là thần thái tự nhiên vui vẻ cười đùa, sau khi bị người khác nói rõ nguyên nhân, ngược lại cảm thấy mình quá là mất mặt…
Mười người, từng đoàn ngồi thành một vòng tròn.
Trải qua một phen chiến đấu sinh tử tương thác, cứu trợ lẫn nhau kia, mọi người tất cả đều theo bản năng cảm thấy thân thiết với nhau thêm mấy phần, xem như trong xương cốt vẫn như cũ còn tồn tại nhận thức đối địch, nhưng ở trong không gian bí mật này, dường như thù hận bên ngoài, cũng không quan trọng đến vậy nữa.
“Tả lão đại, ngươi không phải định ngồi không đợi như này chứ, đây cũng không phải cách.”
Sa Triết nói: “Hay là chúng ta giao đấu rèn luyện kiếm pháp đi?” Nói rồi lấy Kim Hồn Kiếm ra.
Tả Tiểu Đa không hứng thú lắm: “So tài với ngươi không nổi...... Ta sợ hơi dùng một chút sức mạnh, đã cắt ngươi thành tám khối...... lúc ấy lại không lắp lại được.”
“Phốc!”
Những người khác đồng loạt bật cười.
Khuôn mặt lạnh lùng của Sa Triết đã biến thành quả cà.
Tả Tiểu Đa thở dài: “Vốn là giết các ngươi cũng có thể giết đến mức hết sức phấn khởi; kết quả các ngươi cứ vậy mà làm một màn như thế...... Giết các ngươi cũng không thể nhiệt tình...... Coi như muốn giết, cũng phải sau khi rời khỏi đây lại giết...... Ta đây vẫn rất là có lương tâm......”
“Bỏ đi, chúng ta uống rượu trò chuyện đợi vậy.” Hải Hồn Sơn nói: “Ta có rượu ngon.”
Sa Hồn ở một bên giải thích nói: “Kể từ sau Hải Hồn Sơn trở nên xấu xí, rất có hứng thú đối với rượu, cũng rất có thành quả. Hắn đã từng có một đoạn thời gian thu thập xương cốt của loại hổ yêu cao cấp nào đó, ngâm rượu, nghe nói, hiệu quả vô cùng tốt.”
Hải Hồn Sơn phẫn nộ quát: “Cái gì gọi là sau khi trở nên xấu xí, ngươi có thể im mồm hay không…..”
Miệng thì mắng mỏ, nhưng tay lại lấy ra rượu hổ cốt.
Rượu hổ cốt lấy ra, còn có những người khác chiều lòng lấy ra các loại món ăn, đủ loại sơn trân hải vị, thế mà cái gì cần có đều có, mỹ vị xuất hiện!
Ngay cả người keo kiệt như Tả Tiểu Đa, cũng đã lấy ra 10 cái bánh hẹ, một bộ khẳng khái hào phóng chia cho mỗi người một cái!
“Ta nói cho các ngươi biết, đây là mẹ ta tự tay nướng; Ăn rất ngon đấy, các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, biết không?!”
Chín vị hậu bối Vu Minh lập tức người nào người nấy khóe miệng co giật.
Chúng ta lấy ra thiên tài địa bảo ăn, ngươi chỉ lấy ra tới 10 cái bánh hẹ, còn không phải rau hẹ linh thực, chỉ là rau hẹ bình thường, lại còn muốn giả bộ, còn muốn chém...... thật sự quá đáng!
Tả Tiểu Đa cả giận nói: “Ánh mắt gì đây? Các ngươi căn bản vốn không biết, giá trị của cái bánh hẹ này! Cái bánh hẹ này......”
Tả Tiểu Đa liếc nhìn đám người một chút: “Giá trị liên thành! Tuyệt thế vô song, quý báu cùng cực!”
Chín người khịt mũi coi thường.
Một cái bánh hẹ thôi, ngươi thổi phồng thế nào, còn có thể thổi lên trời chắc?
Cho đến khi đám người ăn một miếng, phát hiện hương vị còn khá là ngon, ít nhất là có một phong vị khác.
Tả Tiểu Đa phải đưa ra chín cái bánh hẹ cảm thấy mình cũng đã bỏ ra, bởi vậy yên tâm bắt đầu há to miệng ăn, rượu hổ cốt một người uống liền mất gần 5 kg, đủ loại đồ ăn thiên tài địa bảo, càng thêm căng to bụng ăn lấy ăn để, cảm giác như chiếm được lợi ích lớn, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Tả Tiểu Đa không biết, những cái bánh hẹ này….. cũng thật sự rất quý báu.
Đường đường Hữu Lộ Thiên Vương cơ hồ liều mạng, cứ như vậy mà đưa một đống bảo bối liên thành qua, cũng chỉ là được một lời hứa mời ăn mà thôi...... Còn chưa được ăn tới miệng đâu!
Cho nên nói, muốn ăn được cái bánh hẹ này, thật sự cơ duyên vô cùng.
“Tả lão đại, công pháp tu hành của ngươi, rất đặc biệt!” Sa Hồn híp mắt ăn bánh hẹ, càng ăn càng mê, dường như vô ý mà tùy tiện hỏi.
Tả Tiểu Đa lập tức cảnh giác.
Kẻ này đang định bẫy mình, dù không phải tiểu bạch kiểm lòng dạ cũng chưa chắc không hẹp hòi.
Tả Tiểu Đa uống ngụm rượu lớn ăn miếng thịt to, liếc mắt nói: “Cũng thường thôi, đệ tam thế giới.”
“Không biết là công pháp gì, có thể nói cho ta biết không?” Sa Điêu nối tiếp hỏi thẳng.
“Công pháp này của ta rất khó lường nhé, chính là Cửu Thiên Thập Địa......”
Tả Tiểu Đa còn chưa nói xong, chín người đồng loạt giương tay. Trực tiếp xin tha: “Đừng bốc phét nữa, bọn ta không hỏi nữa.”
Không lừa được, điều này, Sa Hồn sớm đã có đoán trước.
Mặc dù nghi ngờ đầy bụng, nhưng hắn cũng biết...... Muốn bẫy một Tả Tiểu Đa lắm miệng, chỉ sợ còn khó khăn hơn so với trực tiếp giết Tả Tiểu Đa, vô ý đặt câu hỏi, chả qua là ôm hi vọng gặp may thôi.
Đang uống rượu, đám người bắt đầu chém gió, dù sao cũng là một đám người trẻ tuổi, trận chém gió này, quả nhiên là bụi đất di thế, chém gió ngất trời.
Vừa ngồi chém gió, vừa chờ cung điện truyền thừa hình thành.
Cung điện lấy trạng thái mắt thường có thể thấy được càng ngày càng vững chãi......
Cuối cùng, sắp thành hình rồi.
“...... Năm ta mười bảy tuổi, ra biển câu cá, một mình lái du thuyền, cầm một cây cần câu, sau khi ra được một trăm dặm...... Đột nhiên cảm giác tay trầm xuống, cá lớn mắc câu rồi.”
Hải Hồn Sơn vừa uống rượu một bên chém: “...... Các ngươi đoán con cá kia to bao nhiêu?”
“To bao nhiêu?” Đám người hỏi.
“To bao nhiêu thật sự là không biết, nhưng mà con cá này kéo cái du thuyền mười mấy tấn của ta, cuối cùng kéo đi tận hơn ba nghìn dặm vào sâu trong biển, cuối cùng đứt dây chạy......”
“Thật to......”
“Thật biết chém….”
Đám người cười ha ha.
Cười nói như vậy, đột nhiên nhìn thấy phía bên kia chân trời, một cỗ hỏa diễm xông thẳng trời cao, toàn bộ bầu trời đều bị thiêu đỏ bừng.
Lập tức, một tiếng chuông vang chợt rung lên.
Boong......
“Cung điện thành hình, chúng ta đi vào chứ!?”