Hải Hồn Sơn nói: “Nghe nói, người bước vào cung điện, mỗi người đều sẽ đối mặt với một cung điện độc lập, không liên quan đến nhau, cuối cùng có thể đạt được điều gì, còn phải xem duyên pháp của mỗi người rồi.”
Đầu đuôi câu chuyện trong đó, chín người Vu tộc đều biết cực kỳ rõ ràng, mà Hải Hồn Sơn còn nói như thế, hiển nhiên là nói cho Tả Tiểu Đa nghe.
Tả Tiểu Đa gật gật đầu, biểu thị đã biết.
“Tả lão đại.” Thần Vô Tú nghiêm túc nói: “Sau khi ngươi tiến vào, nếu có dấu hiệu huyết mạch bị bài xích, vẫn nên mau chóng đi ra ngoài. Vu Tổ truyền thừa, từ trước đến nay luôn rất coi trọng huyết mạch, dù là không chiếm được cái gì, chung quy mạng nhỏ quan trọng. Coi như cái gì ngươi cũng không có được, mỗi một phần lợi ích của chúng ta, cũng là của ngươi, không cần mạo hiểm.”
Tả Tiểu Đa lại lần nữa gật gật đầu.
“Bảo trọng.” Đám người nhao nhao chắp tay, chợt cùng nhau đứng dậy, nhanh chân tiến vào lối vào cung điện đại môn.
Xung quanh đều là biển lửa diễm dương, chỉ có đám người bây giờ đang tự đi về một con đường phía trước, lại có vẻ thích hợp nhiệt độ, thậm chí có một loại cảm giác ‘Thổi mặt không lạnh dương liễu gió’.
Trước cung điện.
Hai cánh cửa lớn bỗng nhiên mở rộng, bên trong, mơ hồ có thể thấy được là một hành lang thật dài.
Phía xa xa hơn nữa, vẫn là một màn đỏ rực.
“Ta vào trước.”
Hải Hồn Sơn cười ha ha một tiếng, sải bước hướng phía trước, tự ý bước vào cửa lớn cung điện, đám người trơ mắt nhìn, chỉ thấy sau khi Hải Hồn Sơn đi vào cửa lớn, vào thời khắc bước lên đạo hành lang dài dằng dặc kia, cả người, cứ thế biến mất không thấy, quỷ dị khó hiểu.
Nhưng mà đám người Sa Hồn không hề nghĩ vậy, nối đuôi nhau tiến vào, dần dần biến mất không thấy gì nữa......
Tả Tiểu Đa cẩn thận quan sát vết tích đám người tiến vào, những người này, đại khái là dựa theo sự sắp xếp tuổi tác, lớn nhất tiến vào trước, tiếp đó thứ hai tiến vào, thứ tự nhìn như quái dị, nhưng trên thực tế lại không hề loạn chút nào.
Cuối cùng cuối cùng, Sa Điêu xếp hàng sau cùng cũng tiến vào.
Cửa chính, chỉ còn lại có Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa cẩn thận quan sát cái cung điện này, ẩn ẩn cảm giác chính mình đi vào chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện xấu.
Nhưng mà không tiến vào trong lại không cam tâm......
Trái lo phải nghĩ, tiến thoái lưỡng nan, khó khăn cứng rắn ngẩng đầu lên, đi về phía trước mấy bước, mới vừa đi tới cửa cung điện, đang định thò đầu ra thử nghiệm, có phải còn có dấu vết để theo dõi hay không...... Đột nhiên một cái tay đỏ rực vươn ra từ hư không, một bàn tay túm được Tả Tiểu Đa, hưu một phát lập tức kéo vào trong!
“Tha mạng aaaaaa......”
Tả Tiểu Đa kêu thảm thiết.
Khi bàn tay to này ở trước mặt chín người đều không còn xuất hiện, nhưng mà đến đến lượt bản thân, thế mà lại lấy trạng thái thô lỗ như vậy kéo vào trong, chỉ sợ là dụng ý khó dò, chủ tâm bất lương......
Bịch!
Tả Tiểu Đa giống như một con lợn chết, cứ thế bị quăng vào trong đại điện.
Tả Tiểu Đa lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên, có một đoàn sương mù màu đỏ, đang thành hình, mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt, ngay đó thân thể cũng xuất hiện.
Một thân thể khôi ngô, thân mang bào phục màu hỏa hồng, ngồi ngay ngắn trên chủ vị Đại điện, nhìn từ trên cao xuống, nhìn chăm chăm vào Tả Tiểu Đa, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Đây là linh hồn truyền thừa ngàn vạn năm trước lưu lại trong đại điện; Đối với khảo nghiệm bên ngoài, đối với chiến đấu bên ngoài, cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ khi có người tiến vào không gian truyền thừa, một tia tàn hồn này, mới có thể bị kích hoạt.
Tên nhóc trước mắt này rất kỳ quái.
Huyết mạch rõ ràng không thuộc Vu tộc, nhưng công pháp tu hành của bản thân lại có một mạch vết tích của cộng công, nhưng mà trong thân thể bản mệnh công thể vận chuyển, rõ ràng là hoàn toàn khác biệt với Thủy hệ, cùng nguồn gốc với Hỏa chúc công thể của mình!
Tên nhóc này thủy hỏa song tu, lại còn là hai loại thuộc tính công thể khó có thể điều hòa?
Thậm chí, công thể hệ hỏa đó, có vẻ như so với hỏa năng của mình, cũng không kém bao nhiêu......
Nhưng lại quan sát phút chốc, khí trong thân thể tên nhóc này, vẫn còn thành phần quỷ dị hơn, còn có sự lưu chuyển của âm dương, nhưng lại tự chủ cân bằng âm dương...... Theo lý thuyết, thân thể của tên nhóc này, gồm thủy hỏa cùng gốc, âm dương cộng tế, ngũ hành luân chuyển......
Tự cấp tự túc?
Chúc Dung tổ vu tuy rằng chỉ còn lại một tàn hồn thậm chí không thể ra khỏi đại điện truyền thừa, nhưng kiến thức vẫn có!
Nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tên nhóc tu vi nông cạn như tờ giấy này, thế mà lại có thuộc tính công thể kỳ quái đến vậy!
“Nhân tộc? Thế mà lại thật sự là nhân tộc!”
Ánh mắt của nhân ảnh đó để ý đến Tả Tiểu Đa, thần hồn của Tả Tiểu Đa, như đột nhiên tiến vào một cơn ác mộng, cảm giác chính mình như bị hút vào trong đôi mắt đó, linh hồn gợn sóng, không thể tự chủ.
Uy áp như núi, mạnh mẽ xâm nhập thần hồn, như rơi vào cảnh không người, có thể nhìn thấy rõ ràng, thu hết vào tầm mắt.
“Nhân tộc, ngươi làm sao học được công pháp nhất mạch Cộng Công? Ngươi là truyền nhân của Cộng Công?”
Tả Tiểu Đa theo bản năng gật đầu: “Chi tiết bên trong ta cũng không biết…. cứ thế…. đã học được….. Cộng Công cái gì?”
Nhân ảnh nhẹ nhàng than thở, tiu nghỉu nói, “Năm đó huynh đệ trong nhà, một trận đại chiến…. nhưng lại dẫn đến sự suy tàn của Vu tộc, bắt đầu đã không thể quay lại, bị từng người phá vỡ….. chả lẽ, sau nhiều năm như vậy, huynh đệ hai người….. lại có cùng một truyền nhân?”
Ánh mắt phức tạp của hắn đánh giá Tả Tiểu Đa từ trên xuống dưới khá lâu, cuối cùng thở dài, cái gì cũng không nói, nửa ngày không có động tác gì.
Bỗng nhiên, ý niệm lại lần nữa rung chuyển.
“Tùy duyên thôi!”
“Đến cùng có thể có được bao nhiêu, đều xem như bản lĩnh của ngươi!”
Một tiếng thở dài dằng dặc.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm giác đầu mê man, vậy mà thật sự hôn mê bất tỉnh.
Mà vừa lúc này, bên trong đại điện này, bỗng nhiên nhiều hơn một bóng người thoáng hiện, người này người mặc áo bào màu vàng, đầu đội vương miện, dáng người cao, phiêu nhiên xuất trần, khuôn mặt gầy gò, nhưng mà quanh thân hắn lại tràn đầy lấy một cỗ uy lăng thiên hạ, quân lâm tinh không xuất trần thoát tục, trác nhi bất quần một cách tự nhiên.