Thậm chí là treo trên dây, chỉ cần gió thổi bụi tới đủ nhiều, bị nó dính vào rễ đủ lượng, vẫn có thể sống như cũ, quả thật thần kỳ.
Tương truyền trong năm nạn đói, loại cỏ dại này, bởi vì không có độc tính, thậm chí còn có thành phần dinh dưỡng khá tốt, đủ có thể ăn lót bụng, cứu vớt tính mạng của không biết bao nhiêu người...... Nếu không phải hương vị ăn vào thật sự không ngon, chỉ sợ đã biến thành món ăn trên bàn cơm gia đình!
Chẳng lẽ, thực ra đây mới là nguồn gốc chính xác, vì chúc phúc này của cấp cao nhất đứng đầu hai tộc Vu Yêu?
“Trong truyền thuyết tai họa lớn của Vu Yêu, lúc ban đầu đó là do trận chiến kia là ngòi nổ, kéo màn che ra, Yêu Hoàng bệ hạ biết Vu Tộc che chắn thiên cơ bắn chết thái tử, nổi giận bừng bừng, khởi động Yêu đình, chinh phạt vu tộc, nổ ra đại chiến.”
“Mà vu tộc cũng sớm có chuẩn bị, đại chiến thế giới, bởi vậy mà bắt đầu.”
“Thế lực ban đầu của hai bên ngang nhau, đánh long trời lở đất, Càn Khôn băng đồi, cho đến Đông Hoàng bệ hạ lấy một đội kỵ binh đột nhiên gia nhập cuộc chiến, một trận chiến tiêu diệt Tổ Vu Đại Nghệ, khiến cho mười hai đều thiên đại trận của vu tộc không khôi phục đầy đủ, cũng bởi vậy vu tộc lâm vào hoàn cảnh bất lợi, cán cân thăng bằng của chiến trận bắt đầu nghiêng về bên Yêu tộc...
“Sau đó, không biết là Đại năng giả tính toán gì, thái tử Linh tộc và thái tử Ma tộc trải qua chiến trường nào đó, bị lực lưỡng mạnh mẽ giết chết, thủ phạm gây ra chuyện này mơ hồ chỉ về hướng cấp cao của Yêu tộc, trưởng công chúa hồn tộc và đệ tử thứ ba Kim Thiền tộc phương Tây, cũng theo đó ngã xuống, làm cho tình hình càng không thể cứu vãn.”
“Bởi vậy dẫn tới các cuộc điều tra liên tiếp, xem xét, lại không biết vì sao, cuối cùng biến thành đại chiến chín tộc, kéo dài chinh phạt lẫn nhau!”
“Trận chiến ấy, không riêng thực lực hai Vu tộc và Yêu tộc có sức mạnh cường thịnh nhất lưỡng bại câu thương, các tộc khác cũng gần như suy yếu toàn bộ, Linh tộc của ta cũng không ngoại lệ, Linh Hoàng bệ hạ bị Thiên Hậu Yêu tộc đánh trọng thương......”
“Nghe nói các nhân vật đỉnh phong của các tộc, cũng có phần lớn Đại năng giả ngã xuống trong chiến tranh...”
“Đánh tới cuối cùng, các tộc cũng đều là đại thương nguyên khí, hết hơi hết sức, không có chỉnh lại sức mạnh của thế giới; chỉ có thể ôm nỗi hận mà về, đều tự nghỉ ngơi lấy lại sức, toan tính kết quả sau này; nhưng mà ngay lúc đó...... Lại xảy ra biến cố khác......”
“Cuối cùng làm cho sáu tộc bị cắt khỏi đại lục, phiêu bạt tinh không...”
Lão giả nhẹ nhàng thở dài: “Đó là chuyện cũ năm đó.”
Tả Tiểu Đa nhạy cảm nhận thấy không đúng lắm: “Sáu tộc? Không phải tám tộc sao?”
“Bởi vì lúc ấy có giữ lại hai tộc... Chẳng qua không biết mấy năm sau đó, hình như trước khi sáu tộc bị chia cắt biến thành tám tộc ở bố cục bên ngoài, nhưng lúc trước sau khi đại chiến Vu Yêu, thì rời đi hay nói là bị trục xuất đúng là chỉ có sáu tộc.”
Lão giả cười khổ một tiếng, nói: “Việc này lão phu tự mình trải qua, còn có thể là giả sao?”
Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy mình mơ màng, choáng váng.
“Nhưng đúng là bởi vì một trận biến cố này, cho ta có được số mệnh vô cùng mạnh mẽ như vậy, đây là công đức cứu thế, lúc đầu lão phu cũng không biết lý do trong đó, dù sao số mệnh to lớn như thế, đối với cỏ dại mà nói cũng chỉ đến thế mà thôi; nhưng có một ngày, Chúc Dung Tổ Vu đột nhiên tới đây tìm ta, rút ta từ trong đất lên, mang lên núi Bất Chu.
Tả Tiểu Đa ho khan một tiếng, càng cảm thấy Chúc Dung Tổ Vu đúng là một nhân vật bá đạo ha!
Ta tới tìm ngươi, nhổ ngươi tận gốc rồi đem đi.
Nếu nói như vậy, ngươi ở trong đất ngồi hoặc nằm, ông đây đứng?
Nào có đạo lý như vậy?
“Ở trên núi Bất Chu, Chúc Dung đại nhân lấy linh hồn ta dẫn dắt, tính toán thiên cơ, sau một lúc lâu cười ha ha không thôi, nói: Ông đây đoán đúng rồi, ngươi phá mấy cây cỏ này đúng là có số mệnh lớn, tương lai có thể lan ra toàn bộ thế giới, không thể cắt đứt, quả thực là số mệnh kiên cường nhất, thông suốt từ xưa tới nay... Nếu đã thế, ông đây muốn ngươi giúp một việc.”
Lão giả cười khổ, nói: “Lúc ấy ta bị Chúc Dung đại nhân cầm trong lòng bàn tay, ánh mắt chiếu dữ dội bảy ngày bảy đêm. Chiếu đến lúc mơ mơ màng màng mới đưa ta một vật bọc Chân Hỏa... sao đó nói, nếu có người bị ta ném đi, chính là truyền nhân của ta, ngươi giao cái này cho hắn. Nếu như vẫn không có, thì ngươi tự nuốt đi, xem như ta bồi thường cho số mệnh của ngươi.”
“Khụ khụ khụ khụ...”
Tả Tiểu Đa ho, đúng là hắn bị hành động này của Chúc Dung Tổ Vu dọa sợ ngây người. Cho dù chỉ nghe, cũng nghe mà trợn mắt há miệng, còn có cảm giác hơi rút gân...
Ngươi trước tiên chiếu khô gốc cây người ta, sau đó lại ném một ngọn lửa qua...
Sau đó ngươi bắt người ta bảo vệ ngọn lửa đó?!
Là một nhúm cỏ khô, bảo vệ Chân Hỏa... Khụ khụ, hành động này làm Tả Tiểu Đa nghe xong đúng là “trứng” có hơi co giật.
Thậm chí phải... bảo vệ đến khoảng thời gian nhất định không ai tới lấy thì ngọn lửa đó coi như bồi thường?!
Một cây cỏ sao có thể nuốt một ngọn lửa?
Hành động này mới thật sự là thông suốt từ xưa tới nay cũng không có ai!
Nhưng điều kỳ quái nhất là, cái gốc cỏ nhỏ này lại còn có thể làm được, thực sự bảo vệ đến bây giờ...
“Đều là nhân tài mà...” Tả Tiểu Đa thở dài.
Bội phục, phục sát đất.
Hả?
Hả?
Vẫn bảo vệ tới bây giờ...
Vậy chẳng phải là nói, sắp sửa giao tới tay bổn thiếu gia ta rồi?
Ờm... Từ từ, nếu vẫn không có ai tới, lão giả có thể nuốt Chân Hỏa, xem như bồi thường, bây giờ đợi đến lúc, Chân Hỏa và vật trong đó bàn giao cho mình, vậy thì bồi thường đó không phải biến thành bổn thiếu gia sao?!
Đúng là Tả Tiểu Đa, điểm chú ý của hắn từ đầu tới cuối không giống với đại đa số chúng sinh, một khi có liên quan tới tài nguyên, hắn đặc biệt để bụng, dù sao hắn là Tỳ Hưu thật, cái loại mặt hàng cực phẩm này đặc biệt hy vọng chỉ có vào chứ không có ra!
Lão giả cười khổ: “Chúc Dung đại nhân cũng thật sự coi trọng ta... Nói đến đây, ta cũng chỉ là một cây cỏ, cho dù tu vi cao tới đâu, vẫn chỉ là một cây cỏ... làm sao ta có thể nuốt được Chân Hỏa truyền thừa của hắn? Lão nhân gia hắn thế mà cũng có thể nói ra được, nếu như không có người tìm ta thì ta sẽ tự nuốt những lời này.”