“Cũng chỉ có thể liên tục chờ đợi, chờ đợi, viễn viễn chờ đợi...”
“Chúc Dung đại nhân nói nếu không ai tìm đến, ta không nuốt được ngọn lửa này thì để ngọt lửa nuốt ta cũng được.”
Biểu cảm trên mặt lão giả đều là dở khóc dở cười, không dám nhớ lại.
“Khụ khụ... “ Tả Tiểu Đa cũng cảm thấy cạn lời, trong lòng thầm chửi thề mười vạn tám ngàn lần!
Vị Chúc Dung Tổ Vu này, đúng là người kỳ ba mà!
Trên mặt lão giả càng thêm thổn thức.
“Đây còn chưa hết đâu...”
“Đợi cho đến khi cuối cùng cũng chấm dứt, lúc ấy Chúc Dung đại nhân ném ta xuống đất, thẳng thắn bước đi, chỗ chúng ta vừa đứng là núi Bất Chu đó, khu vực đó tràn đầy độ phì của đất, sao ta có thể tùy ý hấp thu được, đáng thương cho lão phu giãy dụa khốn khổ lâu như thế, trải qua rất nhiều vất vả rốt cuộc mới tìm được chỗ bùn đất tương đối bình thường một chút, sau khi mượn khôi phục lại sức cử động, lại dùng linh hồn lực, bao lấy Chân Hỏa truyền thừa của Chúc Dung đại nhân, sau này, tu vi ngày càng tiến bộ, cuối cùng có thể thử dùng độ phì của đất ở núi Bất Chu, càng dùng cách sinh sản sinh linh để sinh sôi nhiều một chút dưới núi... nhưng mà lúc về lại đất bằng đã qua không biết bao nhiêu năm, bao nhiêu tuổi.”
“Mà đến lúc đó, một trăm năm đại chiến Vu Yêu đã gần kết thúc... Lão phu muốn muốn nhờ sức đất ở núi Bất Chu, cố gắng tịnh tiến, cuối cùng có thể sinh ra một chút Chân Linh lực và liên lạc được với Linh Hoàng bệ hạ.”
“Có khi lúc đó thân thể của Linh Hoàng bệ hạ cũng đã bị thương nghiêm trọng, càng cảm thấy được trong đại kiếp nạn của thế giới sắp kết thúc, mà trên thiên đạo còn có cường giả sẽ tới.”
“Cuối cùng Linh Hoàng bệ hạ nói cho ta biết, lần này sợ là Linh tộc thực sự muốn rời khỏi thế giới này, từ nay về sau tinh không mờ mịt, nghìn năm hay mười nghìn năm cũng không biết còn có thể quay về hay không. Nhưng mà trên đại lục này, lại có một chút dòng dõi Linh tộc còn sót lại.”
“Lúc đó ta thật ngây thơ, còn không ý thức được một chút dòng dõi Linh tộc cuối cùng trong lời của Linh Hoàng bệ hạ thực ra chính là ta!”
“Linh Hoàng bệ hạ nói: con của ta, ngươi ban phước để lại sự sống vì tỉ tỉ muôn dân, tạo ra vô số thiện duyên, trên người cũng có ân huệ của Yêu Hoàng và sự chúc phúc của hai Tổ Vu, bây giờ còn có giao phó của Chúc Dung Tổ Vu... Vậy thì ngươi nhất định càng không thể đi.
“Đến lúc đó, ta sẽ để lại cánh rừng này cho ngươi, ngươi ở trong đó chờ đi; đợi người hữu duyên với ngươi đến, nếu như ngươi đi theo chúng ta, đó tình cờ là ý trời, nếu như ngươi không đi, đó là có sứ mệnh trong người chờ đợi ngươi. Vậy thì ngươi cứ đợi.”
“Sau đó Linh Hoàng bệ hạ để lại cho ta mấy câu rồi đi. Bây giờ ta vẫn nhớ rất rõ, mấy câu nói đó là... nửa bước không đi, cả đời không rời; Diễn sinh một đời, vạn giới nở hoa!”
Tả Tiểu Đa nghiền ngẫm mấy câu nói đó, trong lòng hiểu được vài phần, hiểu rõ vài phần, nhưng cẩn thận ngẫm lại, rồi lại giống như không hiểu gì.
“Từ đó về sau, ta đã ở đây không ngừng mượn sức gió, rải con cháu ra bên ngoài... cho tới nay mới ngừng, ngay cả chính ta cũng không biết, ở bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu con cháu sinh sản... Hằng năm, đều tính tràn ra một trăm tỉ hạt giống... chính là hy vọng có thể làm theo lời Linh hoành bệ hạ, vạn giới nở hoa!”
Lão nhân nhẹ nhàng thở dài.
Tả Tiểu Đa lúc này chỉ cảm thấy ý chí kích động, nhịn không được nói: “Lão nhân gia, ngài đã làm được rồi, con cháu của ngài đã trải rộng ba đại lục này từ lâu, trong ngoài bảy biển, núi cao hay sa mạc, trong thiên hạ, chỉ cần là nơi có ánh mặt trời chiếu tới đều có con cháu của ngài.”
“Cho dù là lúc long trời lở đất, đại kiếp nạn nhân gian, sinh linh đồ thán hay dân chúng lầm than, con cháu của ngài chẳng những vĩnh viễn sống sót, mà còn cứu vớt không biết bao nhiêu tính mạng! Nói là tính số trăm tỷ cũng còn chưa đủ, từ xưa đến nay cứu vớt hàng triệu tỷ sinh linh!
“Tạo phúc thiên hạ, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, hoàn toàn xứng đáng. Ngài đã làm được vạn giới nở hoa rồi!”
Tả Tiểu Đa tràn ngập ngưỡng mộ, nói: “Ý nguyện to lớn của cuộc đời ngài đã có được từ lâu rồi; bây giờ ở bên ngoài, rất nhiều nơi đều là cảnh tượng hưng thịnh; lương thực ngày càng nhiều, mọi người đã không cần dùng rau sam để đỡ đói... Nhưng mà, dân gian vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về ngài.”
Ánh mắt ông vui mừng, nhẹ giọng nói: “Hóa ra ở bên ngoài ta tên là rau sam sao? Bây giờ ta mới biết đấy...”
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu: “Mặc dù trong năm thiên tai, cứu vớt dân chúng trăm họ không chỉ có ngài và con cháu của ngài, nhưng mà tuyệt đối không ai có thể gạt bỏ công trạng của ngài, việc thiện của ngài!”
“Đại lão, thất kính rồi!” Tả Tiểu Đa cung kính hành lễ.
Cho đến lúc này, cúi người mới chính thức là thật lòng gửi lời hỏi thăm.
Đối mặt với một lão nhân cả đời đều cống hiến vì đại lục, không ai có thể không nổi lên lòng tôn kính.
Nửa bước không đi!
Cả đời không rời!
Diễn sinh một đời!
Vạn giới nở hoa!
Tâm trạng Tả Tiểu Đa đủ loại kích động, một lời khó mà nói hết.
“Nên làm, nên làm thôi.”
Mặt mũi lão giả hiền lành tươi cười: “Đó là sứ mệnh của ta, lão phu chỉ sợ làm không tốt, làm không đủ, sao lại nói cảm ơn.”
“Ngài làm như vậy đã đủ rồi, tin rằng các sinh linh trên đại lục đều sẽ mãi mãi nhớ đến và biết ơn ngài!”
Tả Tiểu Đa nghiêm nghị nói: “Ta cho rằng, hành động của ngài tích được vô số công đức, ngài chắc phải thành Thánh!”
Ngài chắc phải thành Thánh!
Năm chữ này làm cho tim của hắn đập mạnh và loạn nhịp một chút, chấn động một chút, hai mắt cũng mở to.
Ngay lúc này, trên chín tầng mây, đột nhiên hiện ra từng tiếng sấm, tiếng sấm ần ầm trên chín tầng mây giống như xếp thành hàng gấp rút chạy đi, liên tục ầm ầm mà đi tới phía chân trời, cho đến thật lâu sau đó, mới chầm chậm biến mất.
Nhân gian lại đầy ánh nắng.
Áng mây dày dặc!
Bờ Tây Hải.
Đột nhiên xuất hiện sóng gió động trời, một con cóc to lớn kêu gào, con cóc to như thôn một nghìn người, bay thẳng lên từ trong nước biển, quanh thân trộn lẫn con sóng lớn sáng như bạc, hướng thẳng lên trời cao.