Cả Tây Hải cũng cuốn theo từng đợt sóng, ầm ĩ lao tới.
Con cóc xoay người ở trên không trung, đã hóa thành một đạo nhân mặc áo đỏ tiên phong đạo cốt.
Một áng mây đỏ tươi chói mắt, đột nhiên hiện lên trong bầu trời nắng chiều, bắt đầu bốc lên.
Vẻ mặt của đạo nhân áo đỏ kia vừa mất mát vừa bi phẫn, hai mắt nhìn chăm chú lên trời xanh, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhẹ giọng hỏi: “Lão đạo kiếp trước dựng thân bất ổn, làm việc không bí mật, tiết lộ thiên cơ, đắc tội với người, nhân quả tuần hoàn, cuối cùng dẫn đến thân tử đạo tiêu!”
“Đời này, cả đời không làm hại mạng của một con kiến, cả đời không dám nói bậy một câu nào, càng không hề dính tới chút ác nhân ác quả nào, cuối cùng có hy vọng thành đạo, nhưng lần này, lại là ai đánh cắp thiên cơ của ta, cướp đạo quả của ta!?”
“Một đời này vì sao vẫn không có cơ hội? Tại sao?”
“Tu luyện nghìn năm, thân tử đạo tiêu, lại tu luyện nghìn năm, cũng đã bị người ta cướp đoạt! Đây là vì sao?”
“Thiên đạo bất công!”
Đạo nhân áo đỏ nhìn lên bầu trời, khẽ chất vấn.
Giữa trời cao, tiếng sấm vẫn vang từng trận, như ẩn như hiện, như đang trả lời, lại như không phải.
Đạo nhân áo đỏ đợi rất lâu, rất lâu, tiếng sấm trên bầu trời đã đi xa, hắn vẫn đứng ngơ ngác như cũ, bất động rất lâu.
Lộ vẻ mặt hoang mang, không ngừng thì thào tự hỏi: “Vì cái gì? Vì cái gì?”
“Ai cho ta một lý do?”
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không đợi được đáp án.
Mưa gió đằng xa kéo tới, Tây Hải Đại Vu đến nhanh như chớp.
“Thiềm Thánh thiền bối.” Tây Hải Đại Vu chắp tay hành lễ: “Hôm nay vì sao có nhã hứng ra đây dạo chơi vậy?”
Tây Hải Đại Vu có nói một câu cũng chỉ là một câu khách sáo.
Không mong Thiềm Thánh sẽ trả lời cái gì, bởi vì Thiềm Thánh từ khi xuất hiện ở Tây Hải tới nay cũng chưa từng nói câu nào! Chưa từng mở miệng lần nào!
Cho dù lần này chủ động hiện thân, vẫn như cũ không thay đổi dự tính ban đầu, có lẽ chỉ là tới thăm hỏi mình, sau đó Tiềm Thánh đại nhân lại trở về bế quan.
Có đôi khi Tây Hải Đại Vu thấy khó hiểu trong lòng, ngươi cứ lặng lẽ tu luyện như vậy, từ chối ra ngoài từ chối qua lại, ngay cả tu luyện đến thiên hạ vô địch, vực nội chí tôn... cũng để làm gì?
Nhưng mình không phải Thiềm Thánh, đương nhiên sẽ không hiểu được dự tính tu hành ban đầu, lại càng không dám hỏi chi tiết đến cùng.
Bởi vậy Tây Hải Đại Vu biết, Thiềm Thánh này tu vi thông thiên, có thể nói là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, mình cũng không thể đánh lại!
Thậm chí, lão đại Hồng Thủy cũng chưa chắc đã là đối thủ của vị Thiềm Thánh này, không thể đo lường được!
Vị Thiềm Thánh này tự mình trầm tĩnh, không gây sóng gió cho khu vực của mình, muốn làm mưa làm gió, Tây Hải Đại Vu cũng đã cảm thấy thỏa mãn, sao có thể tùy tiện lỗ mãng?
Nghe câu hỏi của Tây Hải Đại Vu, Thiềm Thánh chậm rãi quay đầu, thản nhiên nói: “Ngươi nói đi, vì sao ta lại không thể trở thành Thánh?”
Tây Hải Đại Vu nghe vậy lập tức giật mình, hắn không nghĩ rằng Thiềm Thánh lại mở miệng nói chuyện với mnhf!
Hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi vấn đề với đẳng cấp cao siêu thế này!
Vì sao ngươi không thể thành Thánh?
Vấn đề này đối với ta mà nói, quả thật là quá xa vời...
Bây giờ ta còn đang cố gắng đột phá đến Chuẩn Thánh... Ờm, nghiêm túc mà nói, dựa theo lời Viễn Cổ phân chia, hiện tại ta đang cố gắng đột phá đỉnh Đại La...
Ngài lại hỏi ta, vì sao ngài không thể thành Thánh...
Vấn đề này nếu như ta có thể trả lời... Ta chẳng phải cũng...
Đường đường là Tây Hải Đại Vu, lại có thể nói vấn đề này, có chút tự ti...
Tây Hải Đại vu trong lòng chuyển động vô cùng phức tạp, hỏi một câu làm ta á khẩu không biết nói thế nào, thậm chí là trở nên tự ti.
Moẹ nó, các đại năng đều nói chuyện như thế hả?
Thậm chí có hơi tự ti.
Cảm giác lòng tự tôn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
“Cái này, vãn bối kiến thức nông cạn... Thật sự không thể trả lời.” Tây Hải Đại Vu rối rắm nói.
‘Kiến thức nông cạn’, đã bao lâu mình đã không dùng từ này để hình dung bản thân rồi?!
Đạo nhân áo đỏ Thiềm Thánh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Nghe nói Vu Tộc các ngươi, Hồng Thủy Đại Vu kế thừa y bát của Cộng Công, hơn nữa, còn đọc lướt qua truyền thừa của Chúc Dung... Thứ đó được công nhận là chiến lực thiên hạ vô địch, có đúng không?”
Tây Hải Đại Vu có chút kiêu ngạo nói: “Tiền bối nói đúng, đúng là như vậy. Hồng Thủy lão đại của ta, đúng là vô địch, vô song vô đối!”
“Xùy...”
Thiềm Thánh nhẹ nhàng xùy một tiếng.
Tuy không nói rõ, nhưng có ý tứ “Hổ không xuất đầu, khỉ xưng Vương” này, đã rất rõ ràng, chỉ là chưa nói ra miệng!
Lập tức tàn đầy ý kinh thường và châm chọc sâu sắc.
Tây Hải Đại Vu nghe tiếng “xùy” này lập tức cảm thấy bị sỉ nhục!
Trong chốc lát đỏ mặt tía tai, tính cách đặc thù của Vu Tộc đột nhiên trỗi dậy, trừng mắt hỏi: “Không biết rốt cuộc tiền bối có ý gì?”
Một khi tính tình nóng nảy, còn quan tâm thần thánh gì nữa.
Tự bạo cũng bắn ngươi một thân đầy máu!
Cmn, dám sỉ nhục lão đại của ta!
Chỉ thấy Thiềm Thánh thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng hối hận, lập tức giơ tay lên, đánh cái bốp, rõ ràng là hắn tự vả một cái vào miệng mình!
Một tát này rõ ràng rất đau!
Chỉ thấy hắn tự tức giận nói: “Kiếp trước ngươi bởi vì lời nói mà đắc tội người khác, dính vào nhân quả không đáng có , làm cho thân tử đạo tiêu! Đời này, lại vẫn không biết hối cải như thế, tính tình đó của ngươi, ngươi không thành Thánh là đáng đời, đạo quả sa sút!”
Tây Hải Đại Vu thấy thế không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc không biết nên phản ứng thế nào.
Đây là tình huống gì thế này?
Lúc này...
Thì thấy trong thân thể Thiềm Thánh, đột nhiên bay ra một hình bóng khác, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Ta sai rồi.. “
Vẻ mặt Thiềm Thánh vừa giận dữ vừa hối hận; mà vẻ mặt của một thiềm thánh khác vừa hối hận vừa hổ thẹn.
Tây Hải Đại Vu rên rỉ trong lòng.
Chỉ cảm thấy lửa giận đột nhiên nghẹn ở giữa cổ họng không thoát ra được.
Ta hiểu rồi.
Chẳng trách vị Thiềm Thánh này cả đời cũng không nói chuyện với người khác, hóa ra người ta còn có bạn rồi!
Nhìn dáng vẻ này, mỗi ngày nói chuyện với phân thân của chính mình, thế mà cũng có thể nói say sưa, thất tình lục dục đều viết trên mặt.
Trong lòng Tây Hải Đại Vu miên man bất định, không biết vị Thiềm Thánh này lúc rảnh rỗi, lúc cô quạnh, có thể sẽ gọi mấy phân thân đi ra rồi chơi trò chơi gì đó không?