Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1879 - Chương 1877: Vạn Dân Sinh

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1877: Vạn Dân Sinh

Ví dụ như Nhân tộc Tinh Hồn bên kia phát minh phương pháp chơi đùa rất đặc biệt, hình như tên là đấu địa chủ nè, đấu cấp nè, mạt chược vân vân... Tự mình cá cược với mình, vui tới long trời lở đất?

“Là lão phu lỡ miệng.” Thiềm Thánh lúc trước nói với Tây Hải Đại Vu: “Đạo hữu chớ trách.”

“Không dám, không dám, tiền bối khách khí.” Tây Hải Đại Vu cũng nguôi giận.

Người ta làm tiền bối cũng ra mặt giải thích trước, ngươi còn muốn gì nữa, lại già mồm cãi láo, thì đúng là mất hết mặt mũi!”

Lúc này, một vì Thiềm Thánh khác cũng nói: “Là ta sai, đạo tâm tạm thời bị lệch, toàn bộ đều là lỗi của ta, đạo hữu chớ trách.”

Chẳng lẽ mỗi người đều phải xin lỗi một lần?

Tây hải Đại Vu lại trả lời lần nữa: “Không dám không dám. Tiền bối khách khí.”

Nhưng vừa nghe xong vị Thiềm Thánh này nói: “Chẳng qua không biết vị Hồng Thủy lão đại kia của ngươi đã thiên hạ vô địch như vậy, không biết so chiến lực với mười hai Tộc Vu trước đây của các ngươi thì sao?”

Tây Hải Đại vu sửng sốt, nói: “Vậy tất nhiên là còn kém xa.”

Đây là nói thật, Hồng Thủy Đại Vu tuy lợi hại, nhưng hơn mười hai Tổ Vu thì... vẫn có chênh lệch rất lớn. Mặc dù Tây Hải Đại Vu có chút ấm ức, nhưng lại không thể không nói thật.

Chỉ nghe Thiềm Thánh lại hỏi: “So với Đông Hoàng Thái Nhất, Yêu Hoàng Đế Tuấn, những người đó thì sao?”

“Cũng không bằng.” Tây Hải Đại Vu thành thật trả lời. Nhưng lửa giận cuồn cuộn trong lòng.

Đây là ý gì?

“So với Nguyên Thủy, Thông Thiên thì sao?” Vị Thiềm Thánh này lại hỏi.

“Vẫn không bằng.” Tây Hải Đại Vu có chút tức giận.

“Xùy...”

Vị Thiềm Thánh này lại tiếp tục xùy một tiếng.

Ý tứ rất rõ ràng, này cũng không đánh lại, kia cũng không đánh lại, không biết xấu hổ xưng là thiên hạ đệ nhất?

Vị Thiềm Thánh trước kia lập tức thay đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Ngươi!”

Vị Thiềm Thánh sau đó lại lập tức là vẻ mặt hổ thẹn, lại tát cái bốp vào miệng mình, nói: “Ta sai rồi, là tật xấu không đổi của ta, đạo tâm của ta bị lệch, ta lập tức đi vào đây!”

Vừa dứt lời thân thể bay lên, lần thứ hai hóa làm một với Thiềm Thánh gốc, không bao giờ đi ra nữa.

Thiềm Thánh nặng nề thở dài, chắp tay nói: “Đạo hữu, đắc tội rồi.”

Tây Hải Đại Vu vừa định nổi giận, lại dịu xuống, đành hậm hực nói: “Không sao không sao.”

Trong lúc nhất thời cảm thấy tinh thần có hơi thất thường.

Có một cảm giác... vô cùng tức giận muốn rút dao ra nhưng phía trước lại trống không.

Có sức mà không có chỗ dùng.

“Còn nhờ đạo hữu chỉ điểm, Hồng Thủy lão đại của ngươi hiện đang ở đâu?” Thiềm Thánh hỏi.

“Cái này, Hồng Thủy lão đại của ta còn đang bế quan, chỉ sợ khó có thể tiếp đãi tiền bối.” Tây Hải Đại Vu biến sắc.

“Ừm, ta đã biết, ta tự mình đi chỗ khác tìm cơ duyên.”

Thiềm Thánh nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tạm biệt, rất nhiều năm trước đó nhận được sự chăm sóc của Tây Hải, sau này bần đạo nhất định sẽ có thuyết pháp.”

“Đại nhân muốn đi đâu?” Tây Hải Đại Vu hoảng sợ.

“Cơ duyên đã hết, miễn cưỡng ở lại đây đã không còn ý nghĩa, ba nghìn địa đạo, tuy rằng tất cả đều gập ghềnh khó đi, cuối cùng cũng có lỗi đi ở phía trước.” Đạo nhân áo đỏ nhẹ giọng nói: “Núi sông lớn như vậy, ta muốn đi xem thử.”

Lập tức nghe giọng nói: “Tạm biệt!”

Cơ thể bất động, dưới chân đứng lên một đám mây trắng, cứ như vậy thong thả nâng thân thể hắn, phóng thẳng lên cao, bay tít lên trời!

Tây Hải Đại Vu thấy Thiềm Thánh rời đi, không nhịn được nhíu mày.

Sự tồn tại của người này, trong im hơi lặng tiếng tu luyện hơn trăm nghìn năm, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại có thể chẳng biết tại sao lại đi...

Tâm huyết dâng trào?

Tây Hải Đại Vu giận dữ trong lòng.

Nhưng mà người này nói đúng là không sai.

Không mở miệng thì thôi, mở miệng rồi thì đúng là tức chết người không đền mạng.

Nếu bình thường cũng nói chuyện như thế... thì ngươi vẫn đừng mở miệng thì hơn.

Bởi vì, dù cho có mấy cái mạng thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta đánh chết!

Có người đáng giận như vậy sao?

Hồng Thủy lão đại của ta tuy là Đại Vu đứng đầu một đám người, những vẫn chỉ là Đại Vu mà thôi, lại hỏi ta có thể so được với Tổ Vu hay không!

Cái này căn bản là đánh rắm!

Nếu chúng ta đến cấp bậc kia, chúng ta còn gọi là Đại Vu chi nữa?

Còn hỏi so chúng ta với Yêu Hoàng, Đông Hoàng, Nguyên Thủy, Thông Thiên thì sao...

Này còn cần phải hỏi sao?

Còn hỏi chi nữa!

Tiếng “xùy” cuối cùng kia, tức đến mức lão tử thiếu chút nữa liều mạng!

Đúng là không phải thứ tốt lành gì!

Cầm điện thoại gọi tới: “Ta là Tây Hải, ừ... nói cho Hồng Thủy lão đại, có đạo nhân áo đỏ đáng giận, chính là vị Thiềm Thánh Tây Hải kia xuất quan, chắc sẽ tìm hắn luận đạo, bảo lão đại cẩn thận đối phó, tu vu của người này cao chót vót, mở miệng càng làm người ta chán ghét tột đỉnh, nói lão đại cẩn thận chút, cẩn thận đối phó, thật sự không ổn thì gọi các huynh đệ về cùng nhau thay qua đó... đến lúc đó ngươi nhớ báo ta! Ừm được...”

Tây Hải Đại Vu lập tức quay đầu thản nhiên mà đi.

“Hải Hồn Sơn đã trở lại chưa? Tìm được chưa?”

...

Bên kia.

Trong rừng cây.

Trong lều cỏ.

Hai người Tả Tiểu Đa và lão giả ngồi đối diện, bầu không khí hòa hợp chưa từng có.

Tả Tiểu Đa mở miệng kêu một tiếng lão tiền bối, châm thêm trà, trổ hết tài năng. Chẳng qua thời gian lão giả uống hết một ly, hắn cũng đã uống ít nhất ba bốn ly, mãi cho đến bây giờ, uống tới khi bụng nhỏ cũng đã căng phồng lên.

Nhưng vẫn không ngừng uống.

Nước này, chính là đồ tốt, lẫn sau không biết khi nào mới uống lại, tuyệt đối không thể lãng phí tí nào.

Thừa dịp hiện tại có thể uống nhiều, thì nhất định phải uống nhiều, ra sức uống thật nhiều!

“Ngươi tên là gì?” Lão giả mặt mũi hiền lành hỏi.

“Ta tên Tả Tiểu Đa.” Tả Tiểu Đa lộ ra nụ cười vô hại.

“Tên này... hà hà.” Lão giả cười: “Nghe thật là thú vị.”

“Khụ khụ... đúng vậy, đúng vậy...”

“Tiền bối, không biết tên cũ của ngài là thuận tiện được ban đúng không?” Tả Tiểu Đa rốt cuộc cũng hỏi.

Trên mặt lão giả lộ ra vẻ mặt cảm tạ: “Lúc trước Linh Hoàng bệ hạ có đặt tên cho ta, tên là Vạn Dân Sinh.”

“Vạn Dân Sinh?”

Tả Tiểu Đa không nhịn được khen một câu: “Vạn Dân Sinh, tên này hay nha! Vạn gia sinh Phật... Vạn vật bởi vậy mà sinh...”

“Không dám nhận chữ Phật này.”

Bình Luận (0)
Comment