Lão giả vội vàng xua tay từ chối, nói: “Xưng hô của Phật, đây là tôn trọng kiêng kị của Đông Phương tộc, ta chính là Linh tộc, không dám nhận, không dám nhận xưng hô này.”
“Vạn lão, rừng rậm Thiên Linh của ngài, ngài vừa nói có Yêu tộc thậm chí là Ma tộc tồn tại sao?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Phải.”
Vạn Dân Sinh nói: “Mảnh rừng rậm bên này chính là địa bàn của Linh tộc ta, đi ra ngoài nữa đó là địa bàn của Yêu tộc, sau đó đứng phương hướng đối lập nhau, còn lại là phạm vi sức mạnh của Ma tộc.”
“Lúc trước, lúc sức mạnh to lớn vô biên chia rẽ nguyên tổ đại lục, bởi vì lão phu bên này có số mệnh thiên đạo phù hộ, dây dưa với nhân quả của sinh linh... Có thể nói là trời xanh mượn sức, lưu lại một mảnh rừng rậm này, do nơi đây có chung đất cộng sinh, không chỉ có duy nhất một tộc sở hữu.”
Mà một mảnh rừng rậm này đã từ rất lâu về trước tên là rừng Ma Linh hoặc là rừng Yêu Linh, cũng không phải tên là rừng Thiên Linh, cho đến khi đại lục tách ra, mới đổi tên là rừng Thiên Linh.”
“Ở trong rừng rậm này lại có Yêu tộc, cũng có Ma tộc, nhưng tổ tông của hai tộc đều biết rõ về nhau, chính là thiên đạo lúc đó chia thành số mệnh của lão phu, nên mới có thể bảo tồn rừng cây này, cho nên bình thường bọn họ cũng không đến đây, ba phương hướng, nước sông không phạm nước giếng... Khụ khụ, cũng không hẳn, Yêu tộc và Ma tộc sẽ thường xuyên đánh một trận, nhưng đều là chung sống hòa bình với bên này của chúng ta, ít có xâm phạm.”
“Nhưng mà nếu ngươi đi ra ngoài, dù đi bên nào, cũng sẽ phải đi qua địa bàn của một bên khác.”
Vạn Dân Sinh có chút sầu lo nhìn Tả Tiểu Đa: “Ngươi phải cẩn thận.”
“Nguy hiểm? Chuyện này chẳng sao cả.” Tả Tiểu Đa căn bản là không để bụng.
Đối với hắn mà nói, việc trực tiếp bày tỏ lập trường chiến đấu địch bạn xác định thân phận đối địch tốt hơn nhiều so với đám người khổng lồ không phân định bạn trong rừng rậm Thiên Linh này, càng không nói đến việc trong đây còn có một số nhân tố khiến hắn không tiện xuống tay.
Đại khái là hiện nay Tả Tiểu Đa vô cùng vô cùng tự tin, cảm giác bản thân hắn mặc dù chưa đến mức vô địch thiên hạ thì cũng xem như là người khó có đối thủ rồi.
Chấn Không La hắn cũng biết dùng, Thiên Lôi Kính hắn cũng biết dùng, trên tay hắn hiện giờ có hại kiện chí bảo của Vu Minh.
Còn có ai?
Còn có ai dám lỗ mãng?
Hắn còn có Oa Hoàng kiếm, trải qua biến cố lần này, nó đã khôi phục rất nhiều năng lượng, còn có Tiểu Tiểu nữa, trải qua chuyện lần này hiện tại nó đã có bước nhảy vọt lớn, đã có thể trở thành một trợ thủ mạnh mẽ rồi.
Còn có ai, còn có ai dám lỗ mãng?
Hắn còn có kiếm, còn có ám khí, còn có Tinh Không Bất Diệt Thạch, có Lục Mang Tinh, hắn còn có Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, còn có không gian đã mở lại của Diệt Không Tháp.
Còn có ai?
Có ai dám lỗ mãng?
Ta sợ gì Yêu tộc? Sợ gì Ma tộc?
Chỉ cần không phải đại yêu đại ma thì tiểu yêu tiểu ma bình thường ta đây không sợ!
Ta dùng một chùy đập chết một đứa rồi lấy nội đan của chúng, càng nhiều càng tốt, ai đến cũng không từ chối.
Ta chính là người tung hoành Vu Minh, đại quân ba triệu người cũng không tóm được ta.
“Tiểu hữu, dựa vào cách ngươi đến nơi này tất nhiên là đã nhận được truyền thừa của Chúc Dung Tổ Vu, xem ra hứa hẹn ngày hôm đó cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi.”
Vạn Dân Sinh lại liếc mắt nhìn Tả Tiểu Đa một cái, chăm chú quan sát một lát, hắn trầm giọng nói: “Nhìn tu vi của ngươi, hẳn nhiên là nhất mạch Thiên Hỏa Xích Dương, mặc dù có âm dương song hành, nhu thủy bảo vệ, thế nhưng trong xương không phải là chân tủy của nhất mạch Chúc Dung Chân Hỏa, công thể của bản thân ngươi càng là yếu hơn không chỉ một bậc, việc này có chút kỳ quái, khiến người ta khó hiểu.”
Hắn trên dưới đánh giá Tả Tiểu Đa, cau mày nói: “Hơn nữa tu vi trước mắt của ngươi chẳng qua mới chỉ phá đan ngưng anh, gần đến Hóa Thần phản hư, tuy lấy tuổi tác của ngươi mà nói thì tiến cảnh như vậy đã khá nhanh rồi, thế nhưng nếu nói đến truyền thừa của Chúc Dung Tổ Vu thì quả thực là rất khó để nói là có liên quan, các loại nguyên do mơ hồ khó giải thích, đây đến tột cùng là chuyện gì, tiểu hữu có thể giải mối nghi hoặc này cho ta được hay không?”
“Tiền bối quả là có con mắt sắc bén, vừa nhìn đã thấu đáo, kiến giải không sai một lời, hơn nữa còn trực tiếp chỉ ra mấu chốt, quả nhiên lợi hại!”
Tả Tiểu Đa nghe vậy thì càng thêm kính nể.
Vị Vạn Dân Sinh này thật là bất phàm, liếc mắt là nhìn ra tu vi cảnh giới của hắn thì đương nhiên là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng có thể có thể nhìn ra công pháp tu luyện của hắn, cấp bậc của công pháp, thậm chí còn nhìn rõ cả ngọn nguồn gốc rễ, loại ánh mắt này Tả Tiểu Đa quả thật mới gặp lần đầu.
Một ánh mắt, trong suốt thấu triệt,nhìn mầm biết cây, soi rõ lòng người.
Điều này cần nhãn quang và tu vi bậc nào chứ?
Ừm, không có sự sỏi đời, vị này chính là tiền bối tu hành không có kinh nghiệm sỏi đời nhất trên thế gian mà Tả Tiểu Đa hắn từng gặp, nhưng càng là như vậy thì càng chứng tỏ người này chính là chuyên gia tu hành, là chuyên gia tu hành siêu cấp!
Vạn Dân Sinh cười nhạt nói: “Tiểu hữu sao lại quên mất rồi, một trong những sứ mệnh cả đời của lão phu chính là chờ đợi truyền nhân của Chúc Dung Tổ Vu. Nói một cách công bằng, Chúc Dung Chân Hỏa ở trong cơ thể của lão phu, nó tàn phá bừa bãi trong đấy cũng được mấy trăm cuối cùng mới bị lão phu lấy ra để ở một nơi khác, sao có thể không có ấn tượng sâu sắc được cơ chứ? Để mà nói về mức độ hiểu biết của ta đối với Chúc Dung Chân Hỏa thì có thể nói là gần như nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù có là Chúc Dung Tổ Vu sống lại thì cũng chưa chắc có thể càng hiểu thấu nó hơn lão phu.”
Tả Tiểu Đa cười khổ: “Nhưng cho dù là vậy, ở trên đời này, tính đến thời điểm hiện tại thì người có thể nhìn rõ như vậy ta cũng chỉ mới gặp được một người là tiền bối mà thôi.”
Vạn Dân sinh cười thản nhiên.
Dù sao thì loại chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là quá bình thường, không đáng nhắc tới.