“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Ông lão cười thản nhiên, sau đó mắt liền nhìn về phía bên ngoài, nói: “Ta có khách tới thăm.”
“Khách?”
Tả Tiểu Đa nghe vậy nhất thời ngây người, một mình ngươi ở trong rừng rậm vô biên, xung quanh toàn là người khổng lồ thì khách ở đâu ra?
Chẳng lẽ những người khổng lồ đó đến đây làm khách?
Mặc dù trong lòng tò mò nhưng Tả Tiểu Đa biết đạo lý lời thật lòng nói với người không thân, hắn tự giác đi vào trong phòng dây leo, sau đó dõi mắt nhìn ra xa từ trong ô cửa sổ.
Như Ý Đằng quả đúng là hiểu lòng hắn, nó sinh ra các nhánh dây leo sau đó che lại cửa sổ, chỉ để lại một khe hở đủ để hắn nhìn ra bên ngoài, thế nhưng từ ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy hắn.
Sau đó từ bên ngoài truyền tới một giọng nói hơi kỳ quái: “Vạn lão có đó không? Tiểu Bằng đến thăm Vạn lão đây.”
Giọng nói này vô cùng bén nhọn, giống như âm thanh chen nhau phát ra từ trong cổ họng, hơn nữa điều khiến Tả Tiểu Đa càng thêm để ý chính là trong giọng nói này còn mang theo chút yêu dị.
Lập tức, một giọng nói khác vang lên: “Vạn lão, tiểu ma ma Thập Cửu đặc biệt đến thăm ngài đây.”
Vạn Dân Sinh ấm áp nói: “Vào đây đi.”
Theo giọng nói của hắn, dây leo bên ngoài tường bao của vườn hoa, tự động tách ra thành một lối cửa ra vào, hai người theo đó tiến vào.
Ừ, tạm thời nói là hai người đi.
Một tên trong đó, đánh giá trực quan cao dưới ba mét, thân dưới mặc một cái quần jean không biết kiếm ở đâu ra, trên cái quần jean này còn có một cái lỗ, có lẽ có chút trào lưu.
Thân trên mặc một bộ âu phục thẳng tắp, áo sơ mi trắng như tuyết mang bên trong phối hợp với thắt lưng da, và cà vạt đỏ tươi, muốn nói thực tế không có phong độ, trái lại có chút nửa nạc nửa mỡ, thêm vào tranh cát.
Nhưng mà trên người của người này chói mắt nhất, vẫn là phía sau hai cánh tay của hắn, lại kéo theo hai cái cánh cực lớn.
Đi vào như vậy, hai cánh kéo lê trên đất, giống như một… con gà trống thua trận.
Nhưng người này ngẩng đầu ưởn ngực, công khai, không có chút giống dáng vẻ thua trận.
Lại nhìn trên mặt, đầu hình bầu dục, trên mặt mọc đầy lông đen, cặp mắt ảm đạm khủng bố kiên cường bất khuất, mũi chim ưng, dưới cằm, giống như chim gõ kiến, hai bên lại là hai lỗ tai lông xù.
Nhìn đầu, giống như cú mèo, nhìn cánh, giống như đại bàng lớn, nhìn chân… ừ, miễn cưỡng giống người đi!
Suýt nữa quên nói, trên chân tên này lại mang một đôi giày da lớn sáng chói lóa, vách đá không đặc chế không xử lý được!
Vì đôi giày da này giống như hai chiếc thuyền nhỏ, không quan tâm là nhân loại hay là Vu tộc, chân tuyệt đối cũng không lớn như vậy.
Còn một người khác, thật sự là cả người màu đen, toàn thân màu đen, không có quần áo trên người, chỉ có cả người đầy lông đen, nhưng đã che lấp tất cả, phai mất màu thuần.
Trên đỉnh đầu một cái sừng cong vẹo, lại có năm con mắt, lấp lánh, chớp mắt, năm con mắt liên tục nhấp nháy không ngừng, giống như năm cái đèn pha bắn quét tới lui.
Lúc này, năm con mắt của vị này đang chớp chớp nhìn quần áo trên người của tên kéo lê đôi cánh bên cạnh, vẻ mặt lại có chút hâm mộ, hình như đối phương mặc rất cao cấp hơi thở đẳng cấp…. cái gi ta cũng không có ta rất xấu hổ….
Có một loại tự ti của kẻ nghèo nàn gặp đại phú hào, nhưng vẫn muốn cố gắng giả vờ ra một loại tự tôn ‘Ta nghèo ta kiêu ngạo, ta nghèo ta tự hào, ta nghèo ngươi giàu nhưng ta không ăn một hạt gạo của nhà ngươi’.
Dưới ánh mắt như vậy, người đàn ông mặc âu phục không ra khô ra khoai kéo lê cánh càng thêm vênh váo, dương dương đắc ý, ý nghĩ càng thêm mạnh mẽ….
“Tứ Nhĩ Bằng, hôm nay yêu tộc các ngươi là ngươi làm nhiệm vụ sao?”
Lão già Vạn Dân Sinh nhàn hạ ngồi xuống, nói với người mặc âu phục.
“Vâng, vâng. Vạn lão, hôm nay vãn bối đã có tên rồi, gọi là Bằng Tứ Nhĩ, cũng không gọi là Tứ Nhĩ Bằng nữa.” Bằng Tứ Nhĩ này có chút hùa theo mỉm cười, vẫn không nhịn được khoe khoang tên mới của mình một chút.
Như cố ý vô ý liếc mắt sang Ma Thập Cửu bên cạnh.
Dế nhũi, ngươi có tên không? Ma tộc? Ma Thập Cửu? Tên đó của ngươi…. Haha, thật lòng khiến Bằng Tứ Nhĩ ta haha!
Tả Tiểu Đa ở bên trong gần như chưa cười ra tiếng.
Bằng Tứ Nhĩ?
Có vẻ còn không dễ nghe bằng Tứ Nhĩ Bằng nữa.
Lại nói, cái này…. Có khác biệt sao?
“Được rồi, Bằng Tứ Nhĩ.”
Tính tình của Vạn Dân Sinh cực tốt, điều này Tả Tiểu Đa đã kiểm chứng qua, lại khen một câu: “Bằng Tứ Nhĩ, tên này của ngươi khá hay.”
Lập tức nhìn trên dưới nói: “Cách ăn mặc này cũng khá ấn tượng.”
Bằng Tứ Nhĩ càng dương dương tự đắc, sửa sang âu phục trên người, kéo một góc áo, chỉnh cà vạt, cả khuôn mặt đầy khoe khoang, nói: “Ngày đó ta đi trong thành phố của Vu tộc, nghe bọn họ nói bây giờ thịnh hành nhất chính là cái này. Cho nên tự ta mua mấy trăm bộ, vốn dĩ còn nón, đáng tiếc đầu ta quá nhọn, không đội được...”
Nói xong, lấy từ trong chiếc nhẫn ra một cái nón, đội vào.
Lại là một cái nón màu trắng, trên đầu nhọn hoắc, giống như một cây nấm có xương với da, cúi đầu lên cái nắp vung. Thở dài lấy xuống nói: “Trừ khi thay đổi đầu, nhưng thay đổi, ở rừng linh tộc chúng ta, không có ai nhận ra ta. Ngược lại một đám trẻ con xem ta là dê béo, muốn ăn... bà nội nó...”
Ma Thập Cửu bên cạnh không vui, nói: “Bằng Tứ Nhĩ, ngươi có tên mới, ta rất hâm mộ không ngại nói, ngươi có thể đi đến thành phố nhân loại, lại còn ăn mặc đẹp như vậy, ta cũng rất hâm mộ, quần áo trên người ngươi quả thực cũng hào nhoáng, ta cũng hơi thèm muốn.... nhưng có một điều ngươi phải làm rõ, chính là ở đây là rừng ma linh, mà không phải rừng của tộc yêu linh.”
Bằng Tứ Nhĩ xoay đầu, lập tức trong mắt hung quang tỏa ra xung quanh: “Ma tộc các ngươi có tư cách gì đặt chữ Ma trước rừng của linh? Ngươi xứng sao? Ma tộc các ngươi xứng sao?”
Ma Thập Cửu không cam tâm tỏ ra yếu kém: “Lẽ nào yêu tộc các ngươi có tư cách? Lần trước chúng ta rõ ràng đã đạt thành thống nhất chung, cả mảng rừng này, nếu thống nhất đặt tên, vậy gọi là rừng Linh Ma Yêu!”
Bằng Tứ Nhĩ đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Rõ ràng nói là gọi là rừng Linh Yêu Ma! Ma tộc các ngươi tà tâm không chết, lại muốn xếp trước yêu tộc bọn ta, không chỉ si tâm vọng tưởng, còn trơ tráo không biết nhục! Nhớ năm đó hai vị tộc hoàng của yêu tộc ta thống nhất thiên hạ, Ma tộc các ngươi chỉ là chủng tộc thấp kém, chỉ có thân phận nô lệ.... bọn ta muốn đánh thì đánh, muốn quất thì quất...”