Mà lúc trời đất còn chưa khai phá, đã có lượng lớn sinh cơ, có lượng lớn khí vận, mà vào bây giờ, lại có thêm Tiên thiên hồ lô, có đầy đủ tiên thiên sinh cơ.
Vốn dĩ Tiểu Long cho rằng đãi ngộ như vậy, đã là độc nhất trước nay chưa từng có, nhìn chung thế giới Tam Thiên cũng không thể so sánh.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, Tả Tiểu Đa lại được Chúc Dung Tổ Vu chọn làm truyền nhân, hơn nữa ném một cái.... lại ném vào địa bàn của một vị Chuẩn Thánh mà có đầy đủ công đức cứu thế.
Không chỉ thế, vị Chuẩn Thánh này cực kì xem trọng Tả Tiểu Đa, tự cảm thấy sau này nhất định sẽ nhờ vào hắn.... đặc biệt nhắc đến một điều kiện tốt trăm lợi không có hại như vậy, cục diện một khi phát lệnh mà không thể thu dọn thật đặc biệt, thật lớn, thật to càng tốt hơn!
Tiểu Long cảm thấy bản thân cực kì thích đến trái tim sắp bùng nổ, cũng may mình là một hư ảnh, là một con rồng khí vận, nếu thật sự có thân thể, e rằng lúc này tim rồng sớm đã nổ rồi, thực sự quá hưng phấn, hưng phấn đến không hơn được nữa!
Nếu nói lúc này Tiểu Long cực kì thích đến mức nào, vậy thì Vạn Dân Sinh chấn động đến mức đó!
Hắn che ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế, thở hổn hển một cách khó nhọc, có một loại cảm giác tương tự ống thổi gió.
Đôi mắt trợn đến tròn xoe, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu trên không.
Đây là chuyện gì?
Tiên thiên hồ lô... không phải đến nay, tổng cộng chỉ có bảy trái sao?
Hơn nữa, bảy trái đó, không phải đều đã có chủ rồi sao?
Công nhận, thiên đạo thai nghén, trước khi khai thiên, có tiên thiên linh căn, thai nghén ngàn tỷ năm, chỉ có bảy trái hồ lô!
Chỉ có bảy trái.
Tuyệt đối không thể nhiều hơn!
Mà nghe nói, bảy trái hồ lô này, từ mức độ nào đó mà nói, ngang bằng với hồng hoang thất thánh!
Không tăng thêm!
Sao bây giờ.... lại nhiều thêm hai trái?
Hai trái một trắng một đen này, là hai trái trước đây chưa từng thấy qua, mới sinh ra à?
Điều này.... điều này hoàn toàn không thể nào... lại nói....
Lại nói dù cho tiên thiên hồ lô đằng lão thủ nảy mầm, lần nữa kết ra hai trái hồ lô, mặc dù Vạn Dân Sinh bị chấn kinh khó hiểu, cũng không ngờ đến mức này.
Nhưng vì sao hai trái hồ lô này lại gọi Tả Tiểu Đa là mẹ?
Đây là suy nghĩ tỉ mỉ cực kì khủng bố!
Thứ Vạn lão nghĩ tới, chỉ có duy nhất một khả năng, dây hồ lô này, nhìn thấy Tả Tiểu Đa.
Nhưng lúc hắn thấy Tả Tiểu Đa, còn sớm hơn mình không ít, lúc đó, hai trái hồ lô nhỏ này còn chưa trưởng thành.
Nhưng dây hồ lô đó, đã nhìn thấy loại khí vận xung thiên trên người Tả Tiểu Đa.
Sau đó dây tiên thiên hồ lô vì không muốn vuột mất cơ hội này, cơ duyên này, thế là trả cái giá to lớn, đưa con mình cho Tả Tiểu Đa nuôi dưỡng!
Nhưng, hoàn cảnh thế nào, khí vận thế nào, cơ duyên trùng hợp thế nào, mới có thể khiến tiên thiên hồ lô cam tâm giao con của mình ra?
Đó lại là hai.... đứa con còn đang hồ đồ, còn chưa trưởng thành, còn không hiểu chuyện! Cơ duyên thế nào, có thể khiến một người mẹ giao ra hai đứa con hai tuổi của mình để người khác nuôi dưỡng?
Hơn nữa còn không phải dưới tình huống mình không nuôi được. Thậm chí mình chính là nhà giàu số một đại lục, cộng thêm dưới tình huống người mạnh nhất đại lục, sức mạnh, tiền của danh vọng đều là một người mẹ đỉnh phong đại lục, lại cam tâm tình nguyện giao con của mình cho một người trẻ tuổi không có cái gì nuôi dưỡng....
Điều này đại biểu cho cái gì?
Thật sự là suy nghĩ tỉ mỉ cực kì khủng bố!
Phần giao phó này, thậm chí so với sự giao phó của mình hôm nay, chỉ có hơn, tuyệt đối không chút kém hơn!
Nghĩ lại... rồng sáng thế.... tiểu thế giới đã thành hình.... Oa Hoàng Kiếm lại ngồi trấn ở đây!
Thất thái tử của Yêu Hoàng gọi Tả Tiểu Đa là mẹ.
Hai tiên thiên hồ lô cũng gọi Tả Tiểu Đa là mẹ.
Tất cả những cái này, ở đâu cũng không bình thường, không tầm thường, quá dị thường!
“Vèo...”
Vạn Dân Sinh chợt phát hiện, đầu tư hôm nay của mình, lời hứa mà thu hồi lại được, nhất định là quyết định chính xác nhất trong đời này!
Dưới tình huống mình không biết, lại ôm lấy một cái đùi to mà không thể to hơn.
Lúc này, đột nhiên Vạn Dân Sinh sinh ra một loại hối hận, hối hận ý định lúc đầu.
Mình không nên hứa hẹn nhân quả đó với Tả Tiểu Đa.
Sau khi hứa hẹn nhân quả, chỉ cần khi đó Tả Tiểu Đa đạt thành lời hẹn, phần nhân quả này sẽ mất, mà tình cảm, cũng theo đó kết thúc sạch sẽ.
Nhưng nếu không hẹn, chỉ là kết bạn đơn thuần, ước chừng tương lai linh tộc nhận được, nhiều hơn rất nhiều so với hứa hẹn. Vì tính tình Tả Tiểu Đa mặc dù kì lạ, mặc dù keo kiệt, mặc dù cổ linh tinh quái, mặc dù có lúc khiến người ta hận không thể một đấm đánh chết hắn....
Nhưng, tên này lại là người xem trọng tình nghĩa.
Hai chữ tình nghĩa, ở trong tim Tả Tiểu Đa, tuyệt đối nặng hơn lời hứa nhân quả!
Tính sai rồi!
Vạn Dân Sinh nhẹ nhàng thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng vô số cảm xúc cuồn cuộn qua lại, trong nhất thời, lại không biết mình đang nghĩ cái gì.
Oa Hoàng Kiếm bay tới bay lui như con thoi trên không.
Tam Túc Kim Ô đang dốc sức bay nhảy trên không. Một lúc hóa thành một đóm lửa, một lúc giương nanh múa vuốt bay lượn trên không.
Một con rồng xanh vẫy đuôi lắc đầu đang gào thét.
Hai trái hồ lô nhỏ đang chơi đùa, vui vẻ gật gù đắc ý.
Trong Diệt Không Tháp hôm nay, giống như lấy vợ sau tết, đủ loại chuyện vui, đều gom lại với nhau.
Náo nhiệt trước nay chưa từng có.
Tả Tiểu Đa cũng mặt mày hớn hở.
Chỉ có Vạn Dân Sinh, vị này là người cống hiến lớn nhất làm ra chuyện vui này, từ đầu đến cuối trơ ra như phỗng, chỉ cảm thấy trái tim mình nhồi máu từng lần, từng lần bên vực sắp nổ tung...
.....
Thẳng đến khi ra khỏi Diệt Không Tháp, Vạn Dân Sinh vẫn mất hồn mất vía, tinh thần không tập trung, vẻ mặt kinh hoàng đến tê liệt, trạng thái mất hồn mất vía, rất lâu không gặp, hàng triệu năm mài dũa, tâm cảnh bất động như núi, lúc này lại như sóng to khó đi, không thể khôi phục.
“Vạn lão? Vạn lão?”
Tả Tiểu Đa liên tục gọi mấy lần.
“Ồ ồ, không sao, không sao.” Vạn Dân Sinh cảm thấy dáng vẻ mình lúc này nhất định rất không có phong phạm, phong độ, phong thái, dáng vẻ tích tụ mấy triệu năm, tất cả mọi thứ toàn bộ không còn lại chút gì.
Nhưng lúc này, hắn cũng không quan tâm cái gì.
Vì đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy trước mắt mình muôn màu muôn vẻ hoa mắt rối loạn, thần hồn gần như điên đảo, nội tạng đảo lộn.
Lập tức hắn nghĩ sâu một bậc.