Tên loài người trước mắt này sao lại độc ác tàn nhẫn như vậy chứ?
Chẳng lẽ loài người ở bên ngoài, mỗi một người đều độc ác tàn nhẫn như vậy sao?
Thịt của người này, ăn không ngon rồi!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ma Tộc trong rừng, tiếng còi vang khắp bốn phương tám hướng, liên tục, vô cùng vội vã, tràn đầy bối rối.
“Toét toét, toét toét...”
Tiếng còi, gay gắt chói tai, vang vọng một khoảng trời.
Bên kia, Tả Tiểu Đa mạnh mẽ vọt về trước như Ma Thần, những nơi đi qua đều không có Ma Tộc nào có thể chiến đấu lại; Tất cả những ai ngăn cản hắn trên đường tiến lên phía trước, cho dù là Ma Tộc hay là đại thụ cũng đều hóa thành một mảnh tro bụi!
Lúc này, phía sau hắn đã xuất hiện thêm một đại lộ thông thiên khoảng chừng hơn bảy nghìn mét, đã rộng còn rộng hơn.
Mà đại lộ này vẫn còn đang kéo dài, trong rừng cây rậm rạp, Tả Tiểu Đa dũng mãnh tinh tiến, dùng sức lực của một mình dứt khoát băng qua đầu của đại lộ Dương Quan!
Giống như rất lâu sau đó có một tên người Ma Tộc viết sách hồi tưởng nói: Trên đời vốn dĩ không có đường, nhưng từ khi Tả Tiểu Đa đi qua thì lập tức có đường, rất rộng rãi, còn rất màu mỡ.
Bịch bịch bịch...
Đại chùy liên tục vung vẫy, vì vậy mà đã mất đi rất nhiều khí tức linh hồn, tất cả đều được thu vào bên trong đại chùy, Tiểu Bạch A cùng Tiểu Tửu, một lần lảm nhảm là thu mất ba hồn, một lần hào hứng là nuốt đi bảy phách...
Tiến lên hoàn toàn không có trở ngại, đối thủ quá yếu, thậm chí Tả Tiểu Đa còn không có cảm giác va chạm, hoàn toàn không có áp lực nào thể nói.
Tất cả đám Ma Tộc có can đảm vây quanh kia đều lập tức bị đánh bay toàn bộ.
“Quá yếu đuối! Không chịu nổi một gõ! Thật sự là không chịu nổi một gõ!”
Đáy lòng của Tả Tiểu Đa không nhịn được nghĩ như vậy.
“Hình tượng hiện tại của ta chính là Chiến Thần đó!”
Tả Tiểu Đa có chút đắc chí.
Lúc trước khi Tả Tiểu Đa tu hành tại Chúc Dung Chân Hỏa thì chiến lực đã đứng đầu thế hệ thanh niên ở Tam Đại Lục rồi, có thể nói là dưới Phi Thiên thì tuyệt đối không phải là đối thủ.
Thậm chí đa số chiến lực Phi Thiên cũng không phải là kẻ có thể đối địch với hắn, mà bây giờ đã giỏi lại còn cố giỏi hơn, thăng cấp Quy Huyền, chiến lực của bản thân há chỉ tăng gấp bội thôi đâu, còn có thêm Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy với trạng thái hoàn toàn mới ở trong tay, chính là bày ra trạng thái đỉnh cao của chiến lực của bản thân.
Ngược lại thì đối thủ của hắn, có thể dùng được chẳng qua chỉ là chiến lực cấp Anh Biến, thậm chí là có chiến lực như vậy cũng không được bao nhiêu, đương nhiên chỉ có thể bị một đường san bằng.
Nói thẳng một câu thì kẻ địch như vậy, đừng nói là một giết nghìn, cho dù là giết mười nghìn, giết trăm nghìn thì đối với Tả Tiểu Đa của lúc này mà nói, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chỉ nằm ở chỗ thời gian dài hay ngắn mà thôi!
Nhưng cho dù trong lòng có nghĩ như thế nào, dưới chân hắn dù là chút xíu cũng không hề chậm lại, vừa rồi trong khoảng thời gian không đủ thở mấy hơi thì lại có ba nghìn mét đại lộ được mở rộng ra, tổng hợp phía trước thì đã là mười nghìn mét đại lộ thình lình ở trước mắt, vẫn một đi không trở lại, liên tục về trước!
Phía trước là thành lũy rậm rạp xanh tươi nghiêm nghặt, sau lưng là khói đặc cuồn cuộn hỗn loạn một vùng.
Trận đại sát này khiến cho tinh thần buồn bực trong lòng Tả Tiểu Đa cũng được phát tiết một chút.
Bị người của Vu Minh truy sát vây quét lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hả được giận rồi!
“Hôm nay tung hoành Vu Minh, quét ngang Ma Tộc, chỉ có Tả Tiểu Đa ta, thiên cổ một người!”
...
Bầu trời nơi xa.
Vô Độc Đại Vu tràn đầy mệt mỏi đuổi theo Ma Tổ Lệ Trường Thiên ở trước mặt, đuổi đến thở phì phò, nhịn không được chửi ầm cả lên.
“Ngươi cmn đã già như vậy rồi, còn có thể chạy khỏe như thế! Cmn ngươi chậm một chút coi!”
Phía trước, Lệ Trường Thiên mắt điếc tai ngơ, chạy cực kỳ nhanh, bay như tên bắn.
Chậm một chút hả?
Ông đây dám chậm một chút sao?
Cháu ngoại của ông đây bị ta làm mất rồi.. Cmn ta còn dám chậm một chút sao?
Ta còn không chịu nhanh lên thì con gái và con rễ của ta sẽ đến đấy!
Lệ Trường Thiên lúc này là thật sự tức giận.
Liên tục mấy ngày liền, kéo theo Vô Độc Đại Vu bay tới bay lui ở Vu Minh, nơi mà tám trụ sáng trong đó rơi xuống đều đã tìm hết rồi, hiện tại là đang tiến về chỗ rơi xuống của trụ sáng thứ chín.
Chỗ xa hơn... Trúc Mang Đại Vu đang thở hồng hộc đuổi theo.
Tốc độ của hắn chậm hơn Vô Độc và Lệ Trường Thiên, nhưng lại không thể không đi theo, không dám không đi theo.
Bởi vì bây giờ Lệ Trường Thiên đã điên rồi; Nếu như chỉ có một mình Vô Độc Đại Vu thì tuyệt đối không thể áp chế được, nhiều nhất là hòa nhau.
Nhưng với trạng thái lúc này thì... Khả năng Lệ Trường Thiên tự bạo rồi kéo theo Vô Độc Đại Vu cùng lên đường thật sự quá lớn!
Một khi xác định Tả Tiểu Đa thật sự không còn nữa, chắc chắn Lệ Trường Thiên sẽ tiến hành tự bạo đến cùng!
Đến lúc đó, nếu chỉ có một mình Vô Độc Đại Vu, chắc chắn 100% sẽ bị Lệ Trường Thiên kéo đi chôn cùng!
Cho nên mặc dù Trúc Mang Đại Vu biết rõ bản thân đuổi theo không kịp, nhưng cũng phải đuổi theo, cũng muốn đi theo, cho dù mệt mỏi đến hộc máu cũng phải đuổi!
Đến lúc đó cả hai người cùng nhau đối phó với tự bạo của Lệ Trường Thiên, có lẽ còn có một chút xíu xiu cơ hội... Thực sự không được, chính mình che chắn trước mặt Vô Độc, ít nhiều gì cũng để cho tên này được sống sót...
Cả đời của người anh em này quá thảm rồi... Tuyệt đối không thể để hắn bị nguời khác mang đi chết cùng!
Cho nên Trúc Mang Đại Vu một mạch liều mạng!
Vốn dĩ vẫn còn tốt, còn có Tây Hải Đại Vu cùng nhau đuổi theo, ba vị Đại Vu kết hợp đối đầu với tự bạo của cường giả cùng cấp, tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi kết quả phải chịu trọng thương, nhưng nhất định không thể chết được, mà đối với cường giả có cấp độ như bọn hắn, chỉ cần người không chết thì trọng thương cũng không tính là gì!
Nhưng khi đuổi tới khu vực Tây Hải thì dường như bên kia xảy ra chuyện gì đó, buộc Tây Hải Đại Vu phải đi xử lý...
Việc này cũng làm cho chỉ còn lại có bản thân đi theo hai người phía trước.
Cuối cùng cũng đi theo xong được tám nơi, nhưng hai người phía trước lại quay đầu lần nữa, đi tìm kiếm về nơi thứ chín...