Nhưng lần này, có lẽ là tiến gần thêm một bước về phía mất mạng!
Mục tiêu lần này chính là rừng rậm Thiên Linh.
Chạy băng băng liên tiếp nhiều ngày, Trúc Mang Đại Vu còn phải thường xuyên đề phòng đã cảm thấy bản thân gần như kiệt lực, mệt mỏi rã rời.
Cmn, từ trước đến nay đều không biết, đã trở thành Đại Vu rồi mà còn phải vì gấp rút lên đường mà ưu sầu!
Hai người phía trước kia, căn bản là đang dùng mạng sống để đi đường, bản thân thì dùng tính mạng để đuổi theo!
Nhìn thấy nơi này cách vị trí của Băng Minh Đại Vu không xa, Trúc Mang Đại Vu bất chấp tất cả phát động Kinh Hồn đại pháp!
“Mau ra đây đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
Băng Minh Đại Vu vừa mới kết thúc bế quan, lúc này đang bị kẹt ở cửa ải cuối cùng thì xảy ra bất ngờ, lập tức giận không chỗ phát tiết.
Cmn!
Tên Trúc Mang này có bị điên không.
“Chuyện gì!”
Băng Minh Đại Vu lập tức nhảy ra, áo trắng như tuyết, toàn thân mang khí chất băng sơn, quả nhiên là thoát tục siêu phàm, vậy mà vừa mở miệng ra là đã phá hỏng toàn bộ phần khí chất này, vô cùng tức giận nói: “Trúc Mang! Ngươi nhìn lại dáng vẻ bụi đời này của ngươi đi, ngươi kinh động ông đây làm cái gì vậy?”
“Nhanh... Mau đuổi theo đi... Sắp xảy ra chuyện rồi...”
Trúc Mang Đại Vu gần như sắp thở không ra hơi, làm gì còn để ý đến tức giận chứ: “Phía trước... Lệ Trường Thiên và Vô Độc ở phía trước... Lúc nào cũng có thể sẽ phát động tự bạo... Cùng nhau chết...”
“Đệch!”
Băng Minh Đại Vu nghe thấy vậy lập tức bị dọa cho nhảy vọt.
Không nói hai lời, chạy như bay thẳng một đường băng tuyết ra ngoài, không thèm để ý đến lời giải thích sau đó của Trúc Mang Đại Vu: “Đừng nói nhảm nữa, ta phải mau đuổi theo... Nếu không thì không kịp mất...”
Người anh em này căn bản không biết nguyên nhân hậu quả, hay thậm chí là đã xảy ra chuyện gì, cứ một mạch chạy như điên như vậy, cùng với lòng như lửa đốt.
Vô Độc và Lệ Trường Thiên đối đầu nhau?
Vậy chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì rồi...
Vừa chạy như điên vừa phàn nàn: “Vô Độc ngươi cái thằng ngu này, ngươi nói xem ngươi có đánh lại người ta đâu, ngươi chỉ dựa vào một chút chất độc kia... Có ích lợi gì đâu chứ!”
Băng Minh Đại Vu trên miệng không ngừng nói, dưới chân cũng không ngừng chạy, không thấy hình bóng như một làn khói.
...
Trúc Mang Đại Vu ở sau lưng đã chạy đến khí cùng lực kiệt, suýt chút nữa là chết vì kiệt sức mà ngồi xổm trên đỉnh núi nào đó, thở hồng hộc, mỗi một hơi thở đều mang một luồng hồng khí nhàn nhạt.
“Mệt quá... Mệt chết ta rồi...”
Khoảng thời gian chạy hết tốc lực liều mạng cố gắng trước đó, băng băng qua từng phương hướng không hề ngừng nghỉ hơn mấy triệu dặm, còn có cả gấp rút lên đường không ngừng xé rách không gian, từ đông sang tây từ tây xuống nam, từ nam lên bắc từ tây sang đông... Gần như là quanh quẩn vòng vòng không hề gián đoạn.
Dưới loại tâm trạng cực đoan giống như ác ma điên cuồng của Trường Thiên lúc này, vì để đề phòng bất trắc, khoảng thời gian Trúc Mang Đại Vu nhấc trái tim treo đến cổ họng đúng thật là cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi rã rời, cứ thế mà đến cả thời gian thở một hơi cũng không thể tìm được - Chỉ cần dừng lại thở một hơi thì hai người phía trước kia đã lập tức có thể chạy đến mất dạng, khiến cho bản thân đến cả phương hướng cũng không thể tìm thấy!
Mà một khi hai người này thoát khỏi tầm mắt của mình, tiếp theo sau đó sẽ phát triển thành dáng vẻ gì thì đều hoàn toàn vượt quá phạm vi mà bản thân có thể can thiệp được, Trúc Mang Đại Vu còn không dám liên tưởng theo phương hướng tốt.
Thậm chí là Lệ Trường Thiên tự bạo, cho dù không thể kéo theo Vô Độc Đại Vu cùng nhau lên đường, chỉ có bản thân Lệ Trường Thiên chết thì tâm trạng của Trúc Mang Đại Vu cũng sẽ không thể dễ chịu được.
Ừm, đây thật sự là lời nói trong lương tâm chỉ nói trong bí mật!
Lệ Trường Thiên thật sự chết đi, lòng Trúc Mang Đại Vu sẽ cảm thấy cảm xúc phức tạp và rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, còn có rất đau lòng, rất mất mát.
Dù sao cũng là đối thủ cũ đánh nhau đến người sống kẻ chết nhiều năm như vậy rồi, sớm đã là quan hệ vừa la địch cũng là bạn.
Có lẽ khi thực sự gặp được nhau trên chiến trường, lúc liều mạng tranh đấu, có được cơ hội thì vẫn sẽ cố gắng ra tay giết chết, nhưng cho đến cuối cùng, cho dù là ai thật sự giết được ai, trong tất cả những năm tháng của quãng đời còn lại cũng sẽ đều khó tránh khỏi thỉnh thoảng nhớ đến, một khi nhớ đến thì sẽ rầu rĩ không vui trong một quãng thời gian rất dài.
Hàng năm đi quét mộ tảo mộ gì đó cho đối phương cũng chỉ là chuyện bình thường...
Đây là một loại cảm xúc đặc biệt cực kỳ phức tạp, người không được tự mình trải nghiệm qua thì khó có thể hiểu được.
Đối với Lệ Trường Thiên mà còn như thế, chứ đừng nói đến Vô Độc Đại Vu người đã kề vai chiến đấu trong nhiều năm như vậy!
Một khi nghĩ đến kết quả cực đoan là do một trong hai người này tự bạo rồi kéo theo một người anh em khác, chết cùng.
Trúc Mang Đại Vu sao có thể không sợ hãi, không hoảng hốt, sao còn dám thở, sao còn dám lơ là được chứ?
Nhất là khi đã lần lượt đi hết các chỗ rơi của tám trụ sáng nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm thấy Tả Tiểu Đa, khí áp quanh quẩn xung quanh Lệ Trường Thiên càng lúc càng thấp, lòng Trúc Mang Đại Vu cũng càng cảm thấy không hay, nhưng hắn đã mang theo tâm tình tiêu cực lâu dài nên thật sự khó có thể tiếp tục được!
Một mạch đuổi đến nơi này, khó khăn lắm mới cách Băng Minh Đại Vu tương đối gần, tranh thủ gọi thằng cha này lên để hắn đuổi theo cùng.
Bản thân thì thở hổn hển từng ngụm từng ngụm trên đỉnh núi giống như một con bò già, chỉ cảm thấy trái tim như sắp bật ra khỏi cổ họng, huyết mạch toàn thân đều giống như muốn nổ tung.
“Chỉ thiếu một chút xíu xiu...”
Trúc Mang Đại Vu đúng là có chút may mắn: “Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là ta đã trở thành Đại Vu đầu tiên trong lịch sử đang sống sờ sờ thì mệt chết vì đi đường rồi, thành tựu này, thành tựu này...”
“Tện Lệ Trường Thiên này thật sự điên rồi...”
“Chỉ mong Băng Minh đi đến có thể khuyên nhủ được.”
“Chỉ mong đừng có ai xảy ra chuyện gì, đừng thật sự chết tại nơi này...”
Trúc Mang Đại Vu thở dốc một cách khó khăn, cố gắng khôi phục điều hoà hơi thở, nhét từng viên đan dược vào trong miệng.
Thương thay cho hắn cả đoạn đường này, tinh thần luôn luôn khẩn trương, ngay cả thời gian rảnh rỗi để ăn đan dược cũng không có.
Đây không phải là khoa trương mà là thật sự không có!