Bởi vì khi thật sự muốn ăn đan dược thì khó tránh khỏi tốc độ phải hơi chậm lại một chút, mà một khi giảm tốc độ lại, một khi phân tâm thì e rằng sẽ không thể canh chừng nổi hai người, biết đâu ngay tại giây phút đấy, Lệ Trường Thiên tự bạo thì sao?
Đối mặt với tình huống như vậy, chính là dưới loại tình huống hai người phía trước vẫn cứ liều mạng gấp rút lên đường thì Trúc Mang Đại Vu nào dám ngừng lại!
Thật sự là đến cả hoãn lại một chút cũng không thể làm được!
Cứ thế nghỉ ngơi được một lát, trước sau cũng có thời gian rảnh rỗi để thở vài hơi, Trúc Mang Đại Vu cảm thấy dường như bản thân đã hồi phục lại một chút sức lực, lần nữa xé rách không gian, đuổi theo sau.
“Ta lại phải tìm ai đó thôi... Lòng dạ của Băng Minh không xấu, nhưng cái miệng đó của hắn, cho dù là người tốt cũng có thể bị hắn làm cho tức chết, chứ đừng nói là lúc này... Chỉ sợ có một lời không thích hợp là Lệ Trường Thiên sẽ có thể vứt bỏ Vô Độc, quay đầu liều mạng với Băng Minh...”
“Nói không chừng lúc đầu Lệ Trường Thiên không hề muốn tự bạo, nhưng lại bị cái miệng này của Băng Minh chọc tức đến tự bạo...”
“Tình huống lúc này cũng không khác gì trước đó, Băng Minh cũng không thể chống nổi tự bạo của Lệ Trường Thiên, vẫn khó thoát khỏi cái chết... Nếu vì cứu Vô Độc mà đụng vào Băng Minh thì vẫn là tội của ông đây thôi... Hơn nữa còn là cái tội mà đời này cũng đừng mong có thể đặt xuống... Bởi vì Băng Minh là do ta dùng Kinh Hồn Đại Pháp gọi ra... Càng khó chối bỏ tội này, lấy cái chết tạ tội cũng không được!”
Trúc Mang Đại Vu cảm thấy vô cùng bất lực, đừng nói đến sẽ dùng cái chết để tạ tội sau này, bây giờ thì hắn cũng có chút muốn chết rồi.
Đến địa bàn của ai không đến?
Tại sao phải đến chỗ của Băng Minh chứ?
Một người ngẫu nhiên nào đó cũng đều có năng lực và EQ để điều hòa tình hình tốt hơn Băng Minh ấy, chỉ có mỗi thằng cha này là không có thôi!
Còn bản thân mình nữa, vì sao lại không thể cố gắng chống đỡ hơn một chút nữa chứ, sao lại teo não gọi tên ranh con Băng Minh đó ra vậy!
Trúc Mang Đại Vu kéo lấy thân thể, xem xét khoảng cách với Đan Không Đại Vu cũng không xa lắm, suy nghĩ quyết định đi về phía Đan Không bên kia.
Vẫn là mệt mỏi muốn xĩu, mệt mỏi muốn chết!
Nhanh nhanh khiến cho Đan Không đi ra, để cho ta có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.
...
Không nói đến Trúc Mang Đại Vu đã đi tìm Đan Không rồi, Băng Minh Đại Vu ở bên khác cũng một mạch bay nhanh điên cuồng đuổi theo, chấn động tinh thần dõi theo phía trước, gần như chạy đến gãy hết cả hai chân, nhưng mà chỉ mới quẹo qua hai hướng lã đã sửng sốt vì không thấy người đâu nữa.
“Hai người này không phải là điên rồi chứ...”
Băng Minh Đại Vu không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bắt đầu thiêu đốt khí huyết Tổ Vu trong cơ thể mình, dùng tốc độ tăng gấp bội điên cuồng đuổi theo, thành công theo gótTrúc Mang Đại Vu.
Bởi vì không làm như vậy thì căn bản là không đuổi kịp!
Sở dĩ hai người ở trước mặt này nhanh như vậy chắc chắn là vì đã xảy ra chuyện lớn, trễ một bước là có thể sẽ phải cách biệt m Dương.
Băng Minh Đại Vu chẳng những giống với liên tưởng của Trúc Mang Đại Vu, thậm chí còn phức tạp hơn, còn đáng sợ hơn cả những gì Trúc Mang nghĩ.
“Lại có thể khiến cho Trúc Mang mệt mỏi thành ra thế kia... Có trời mới biết hai người phía trước đã đánh thành cái dạng gì rồi, mặc dù không cảm nhận được xung kích biến động mãnh liệt, vậy nhất định là hai người đang dùng phương thức đối đầu cực đoan nhất quyết liệt nhất, có lẽ lúc này đến cả não cũng đã bị đánh rơi ra rồi...”
“Chỉ không biết là não của Vô Độc hay não của Lệ Trường Thiên mà thôi...”
“Nếu còn không đuổi kịp, Vô Độc không giỏi về kỹ năng đấm đá nên chắc chắn sẽ bị đánh te tua, những ngày bình thường bọn hắn đều không chào đón ta, nhưng bọn hắn bất nhân còn ta thì không thể bất nghĩa, không thể thấy chết không cứu, nhất định phải đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp mới được...”
Băng Minh Đại Vu lo lắng không yên, thiêu đốt khí huyết, liều mạng điên cuồng đuổi theo... Hơn nữa còn cảm thấy bản thân rất cao thượng, tràn đầy nghĩa khí, trong lúc nhất thời lại có thể vì bản thân đội lên hào quang đạo đức...
Cảm thấy các anh em ngày ngày đánh ta, hiện tại vào thời điểm quan trọng thì vẫn là ta liều mạng nhất... Ta đã là tấm gương đạo đức rồi.
Sau này chắc không thể đánh ta nữa đâu nhỉ?
Nói không chừng lúc gặp ta sẽ khen ngợi ấy...
Cuối cùng cũng thấy được bóng lưng của hai người phía trước.
Lệ Trường Thiên đang lao băng băng ở phía trước, dẫn đầu, Vô Độc gắt gao đuổi theo ở phía sau, như hình với bóng, giữ khoảng cách nhất định.
Đương nhiên là hắn không dám không đuổi theo.
Đẳng cấp cường giả như Lệ Trường Thiên, một khi thoát khỏi cản trở của cường giả Đại Vu, nếu như thả vào trong nội thành Vu Minh rồi trở nên điên cuồng thì đất chết vạn dặm chẳng qua cũng là chuyện bình thường thôi...
Máu tươi của Vu Tộc, không chừng sẽ phải chảy thành sông Trường Giang...
Cường giả như vậy, nhất định phải có người ngăn cản được.
Mà bây giờ người có thể đuổi theo kịp cũng chỉ có chính mình, chứ đừng nói đến chuyện người tiên phong khiến cho việc này mất sự khống chế, cmn cũng chính là bản thân!
Lòng của bản thân Vô Độc Đại Vu lúc này sớm đã liên tục kêu khổ.
Ta còn nghĩ rằng cuối cùng thì lần này cũng đã đến lượt ta ra mặt, chủ trì việc lớn... Mẹ nó ra mặt thì đúng là ra mặt rồi đó, nhưng mà ông đây ra mặt để làm gì chứ?
Không phải để chủ trì việc lớn, mà là làm ra việc lớn cmn rồi!
Chẳng lẽ ông đây ra mặt chỉ để xoay vòng quanh xung quanh đại lục Vu Minh đi đi về về thôi hả? Đã dùng hết sức lực, dùng tốc độ liều mạng, chạy điên cuồng hết lần này đến lần khác?
Đây là làm gì vậy...
Đúng thật là bực bội mà!
Hắn mệt, Lệ Trường Thiên ở trước mặt cũng không phải là không mệt.
Nhưng dù Lệ Trường Thiên có mệt hơn nữa thì cũng sẽ không dám ngừng nghỉ, cháu ngoại à... Rốt cuộc là ngươi đi đâu rồi?
Đã mấy ngày rồi, chạy đến nhiều nơi như vậy nhưng sao vẫn không nhìn thấy bóng dáng ngươi đâu hết...