Giờ này phút này, cho dù bản thân Lệ Trường Thiên có chạy đến chết ở trên đường cũng sẽ không thể ngừng lại, nhất định phải có được địa điểm chính xác liên quan đến chỗ rơi xuống của Tả Tiểu Đa, mới được xem như xong việc, mới có thể tạm thời kết thúc!
Mà cho dù có vất vả như thế nào đi nữa, có mệt mỏi đến cực hạn để xông đến thì hai người cũng chưa từng ngừng nghỉ, nhưng tốc độ của hai người cuối cùng cũng khó tránh khỏi càng lúc càng trở nên chậm chạp, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khi bị Băng Minh Đại Vu dần dần đuổi kịp!
Đương nhiên, đây cũng chính là loại cấp bậc mà Băng Minh Đại Vu có thể đuổi theo được, ngoài ra thì cao thủ hay cường giả vẫn sẽ không thể đuổi theo kịp, cái gọi là tốc độ càng lúc càng chậm của bọn hắn chỉ đối với tu giả đồng cấp của bọn hắn mà nói thì vẫn kém cỏi tầm thường, không đủ trình!
Lúc này, phía trước rõ ràng là một rừng cây đen nghịt.
Toàn thân Băng Minh Đại Vu tràn đầy đông khí băng sương vô song, nhanh như chớp đuổi theo từ phía sau.
“Này... Trước mặt kia... Ta nói cho hai ngươi biết, dừng lại cho ta, nếu không Băng Minh ta...”
Vô Độc Đại Vu vừa nghe thấy Băng Minh Đại Vu đuổi đến thì lập tức thở phào một hơi, không nói hai lời trực tiếp ngừng lại ở giữa không trung, suýt chút là ngã xuống dưới, một ngón tay chỉ về trước trước: “Đuổi... Đuổi theo hắn... Tuyệt đối đừng...”
Băng Minh Đại Vu giật nảy mình, nói: “Cuối cùng là sao, sao hai người các ngươi đều chạy như điên như dại thế? Cũng không đánh nhau mà cứ chạy thôi hả? Như vậy có tác dụng gì chứ?”
Vô Độc Đại Vu nghe vậy lập tức giận dữ, đứt quãng nói: “Khỉ... Khỉ khô... Mau đuổi theo... cháu ngoại của lão già này mất tích rồi, lúc này hắn sắp điên rồi đấy...”
Băng Minh Đại Vu ngẩn người: “Cháu ngoại của hắn mất tích? Cháu ngoại hắn? Cháu ngoại hắn không phải là con trai của Tả Trường Trường sao? Mất tích? Mất tích thì mất tích thôi chứ sao... Cái này có cái gì mà... Hơn nữa cũng không phải do chúng ta làm mất...”
“Mất tích rồi!... Chính là mất tích rồi... Ngươi bớt nói nhảm đi...”
Vô Độc Đại Vu thở không ra hơi: “Nhanh lên mau đuổi theo! Lão già này, nhìn như sắp nổi điên rồi...”
Trong đầu Băng Minh Đại Vu đã bắt đầu không ngừng xoay tròn: “Con trai của Tả Trường Trường, cháu ngoại của Lệ Trường Thiên... Mất tích... Cmn thế mà còn được chúng ta giúp đỡ tìm kiếm sao? Ccmn cái này là chuyện gì đây... Hả? Cái này không đúng lắm... Con trai của Tả Trường Trường há không phải là... Đu má!”
Băng Minh Đại Vu lập tức hét to một tiếng: “Đu má!”
Vô Độc Đại Vu: “???”
Băng Minh Đại Vu đã nhảy dựng lên ở trên không trung, hai mắt trống rỗng sắc mặt tái nhợt: “Đệch mợ cái cái mông già nhà hắn!!! Tên ranh con kia, mẩ mất... Mất tích... Mất tích rồi hả?!!”
Vèo!
Vô Độc Đại Vu còn chưa rơi xuống thì Băng Minh Đại Vu đã không thể thở nổi nữa, trực tiếp từ trên cao rớt xuống như thiên thạch.
“Con mẹ ngươi...”
Vô Độc Đại Vu suýt chút tức điên lên: “Đã đến lúc nào rồi mà cmn ngươi còn thế nữa, có thể có nghiêm túc được không hả!”
Thật sự là không thể hiểu nổi, ta đã mệt rã rời rồi mà ta còn không hề rơi xuống, ngươi đã làm gì đâu mà rơi xuống rồi? Sao ngươi cứ héo như vậy được nhỉ!
Vù, bóng người lóe lên, Băng Minh Đại Vu vọt lên lần nữa, khuôn mặt trực tiếp chuyển sang trắng bệch: “Là cháu ngoại của Lệ Trường Thiên bị mất tích? Con trai của Tả Trường Trường mất tích? Ngươi có thông báo cho Hồng Thủy lão đại chưa?”
“Đúng nhỉ... ơ mà, thông báo cho Hồng Thủy lão đại làm gì, chỉ dựa vào Lệ Trường Thiên thì không đáng mà...”
“Ta đệch con mợ ngươi!”
Băng Minh Đại Vu quay đầu chạy đi, đuổi về phía Lệ Trường Thiên bên kia, tức giận nói: “Mẹ nó ngươi không biết cái gì hết, mau cút sang một bên đi...”
Nói xong mấy chữ này, trực tiếp không thấy bóng dáng đâu nữa, càng hết mình ra sức đuổi theo.
Tốc độ này, bỗng chốc còn nhanh hơn vừa rồi.
Đương nhiên, lúc này Băng Minh Đại Vu đã thật sự liều cả mạng.
Vô Độc Đại Vu cảm thấy không khỏi hoang mang...
Chuyện là sao vậy?
Sao dáng vẻ của Băng Minh dường như còn gấp gáp hơn cả Lệ Trường Thiên, hơn nữa, tại sao còn muốn thông báo cho Hồng Thủy lão đại? Việc này có thể có liên quan với Hồng Thủy lão đại sao...
Mạch tư duy của tên Băng Minh này quả thực là có vấn đề!
Được rồi, để Băng Minh đi đau đầu đi, ông đây mặc kệ, trở trước cái đã, gấp gáp thở mấy hơi. Lúc này Vô Độc Đại Vu mới lấy đan dược ra, không ngừng bỏ vào trong miệng giống như ăn đậu nát, nhai đến mức vamg lên tiếng ken két.
Sau đó lại lấy linh thủy ra, ừng ực ừng ực điên cuồng rót vào trong cổ họng.
“Ông đây thật sự là phục rồi... Chuyện này làm đến mức mà... Suýt chút nữa là ông đây bị lão ma đầu đó kéo chết....”
Mười luồng quang trụ đó muốn xông đến, Vô Độc Đại Vu càng không có chỗ đánh ra, cảm giác toàn thân đầy vô lực.
Đó là do Chúc Dung Tổ Vu làm, vốn dĩ mình không có cách nào lần theo dấu vết được, chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Hơn nữa, trâu bò nhất là… mười luồng quang trụ này, mỗi một chỗ đều chọn nơi vắng dân cư nhất, hoang vu nhất để rơi xuống!
Cũng có nghĩa là vốn dĩ sẽ không có người phát hiện tung tích để sau đó truyền đi.
Không chỉ thế, những chỗ đó mỗi chỗ đều hẻo lánh đến mức hoàn toàn không có tín hiệu!
Mà một vấn đề khác của sự sắp xếp vị trí này là, chỉ có thể đợi mười người này tự mình ra ngoài, hoặc là đợi người khác đi tìm từng nơi một, giống như mò kim đáy biển tìm bọn họ, mới có thể khôi phục liên hệ.
“Lão nhân gia ngươi cũng rời khỏi thế giới này bao nhiêu vạn năm rồi….. thật may cho ngươi, lại còn có thể tìm được địa thế hẻo lánh như vậy…”
Vô Độc Đại Vu thầm hờn trách Chúc Dung Tổ Vu.
Chạy một chuyến này, rất nhanh đã tìm được Thần Vô Tú, phát hiện không phải Tả Tiểu Đa, Lệ Trường Thiên lậpt tức xoay người rời đi, Vô Độc Đại Vu đành phải đuổi theo, cũng không dám nói thêm gì với Thần Vô Tú, chỉ quát một câu mau cút về, sau đó người thứ hai tìm được là Sa Triết….
Rầm rầm từng chuyến, vốn không có thời gian thở dốc.
Vô Độc Đại Vu cảm thấy mấy ngày nay hai chân mình chạy đến thon luôn rồi.
Trừ bên Tây Hải, tám chỗ khác toàn bộ đều chạy qua hết rồi.
Sau đó, hình như đến cuối cùng mới đến được bên này, bên phía rừng rậm Thiên Linh.
Sở dĩ ở đây là trạm cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu là vì phương hướng của luồng quang trụ đó vị trí địa lý quá xa, nếu đến nơi đó trước, thì đi và về mất nhiều thời gian nhất!
Cũng là nơi không nên đến nhất, vì cân nhắc khoảng cách từ rừng rậm Thiên Linh tới điểm đám người Thần Vô Tú rơi xuống, đi đến bên đó, gần như gấp ba quãng đường!