Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1913 - Chương 1911: Đừng Kích Động, Tuyệt Đối Đừng Kích Động!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1911: Đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động!

Không chỉ thế, bên này chỉ cần không tới rừng rậm Thiên Linh, dọc đường có thể gọi là mật độ thành phố dày đặc, nói cách khác, có thể nói là người rơi xuống bên này là người dễ dàng bị phát hiện nhất trong số mười luồng quang trụ.

Điểm này, Vô Độc Đại Vu biết, đương nhiên Lệ Trường Thiên cũng biết, suy cho cùng qua lại với Vu tộc nhiều năm như vậy, cũng vẫn hiểu rõ sắp xếp vị trí này cũng.

Nhưng đợi đến khi tất cả phương hướng đều tìm một lượt, sau khi đều xác định không phải là Tả Tiểu Đa, đương nhiên hai người chỉ có thể mau chóng chạy qua bên này.

Cho đến bây giờ, thời gian đã qua mấy ngày rồi.

Cho dù là Lệ Trường Thiên hay là Vô Độc Đại Vu, đều đã sức cùng lực kiệt.

Lệ Trường Thiên ở phía trước, không quan tâm, chỉ có một chỗ cuối cùng có thể nghĩ đến, mục tiêu đương nhiên là tiến thẳng tới rừng rậm Thiên Linh.

Băng Minh Đại Vu theo đuôi đuổi đến lại cố gắng tăng tốc, lớn tiếng hét: “Lão Ma! Lão Ma, ta nói với ngươi… ngươi dừng lại, ta có chuyện muốn nói, rất gấp.”

Lúc này Lệ Trường Thiên không có hứng thú nghe chuyện phiếm của Băng Minh Đại Vu, đương nhiên là bịt tai không nghe, khởi hành đi về trước tìm kiếm, hai mắt một mảng đỏ rực.

Nếu không tìm được cháu ngoại, hoặc là hắn gặp chuyện gì không may, Lệ Trường Thiên cảm thấy mình rất có thể sẽ bị tức chết!

Trên đời vẫn còn có người làm ông ngoại như hắn sao?

Quăng cháu ngoại của mình vào trong địa bàn của kẻ địch, sau đó làm mất dấu, thậm chí là chết yểu…

Ha ha, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Lệ Trường Thiên ta nhất định lại ‘nổi tiếng’, một lần gả con gái cho đại ca đã trở nên ‘nổi tiếng’, thành chuyện cười muôn đời rồi!

Mấu chốt là dễ nói không dễ nghe v.v…, chủ yếu là dù cho chết rồi, cũng không nhắm mắt!

Cái này quá…. Quá mất mặt, đến mức… chết không nhắm mắt!

Dù sao thì lúc trước Băng Minh Đại Vu cũng không tiêu hao quá nhiều sức lực để chạy vòng quanh, nên lúc này cố gắng hành động, đã nhanh chóng đến gần Lệ Trường Thiên, gấp gáp nói: “Lão Ma, chuyện này…. Trước tiên ngươi đừng vội, nhất định không sao đâu… khu vực này không phải ngươi có thể hấp tấp…. ngươi phải tin ta, ta đứng về phía ngươi, chúng ta là thân thích…”

Ầm.

Lệ Trường Thiên không định giải thích, tự ý một chưởng đánh bay Băng Minh Đại Vu, thấp giọng nói: “Câm miệng!”

Băng Minh Đại Vu nhe răng trợn mắt: “Lão Ma... ta nói với ngươi, ngươi đừng chơi ngang với ta, nói về chơi ngang, trên thế giới này cũng không ai bằng ngươi... nhớ năm đó lão tử....”

Lời chưa dứt, đã nhìn thấy trên người Lệ Trường Thiên đột nhiên dâng lên một luồng khí tức bạo ngược, rõ ràng là có ý muốn tự bạo.

Sắc mặt Lệ Trường Thiên cũng trở nên hung ác: “Nếu thật sự không tìm được người, ta mang một Đại Vu về, cũng xem như lão tử cống hiến vì Tinh Hồn, vậy thì chọn ngươi đi...”

“Chờ đã!”

Sắc mặt Băng Minh Đại Vu thay đổi, âm thanh cũng thay đổi, liên tục lắc đầu vẫy tay: “Ta sợ rồi, ha ha, ta sợ rồi... ngươi đừng kích động... ta ta xem như ngươi ngang, ngươi ngang hơn ta, ngươi tuyệt đối đừng kích động, ok?”

Nói xong, thân thể nhanh chóng lùi về sau mười mấy mét, vẻ mặt hiền từ: “Ta theo qua đây chính là muốn cùng ngươi đi tìm người, ngươi phải tin ta, ta thật sự đến giúp ngươi, ta không lừa ngươi, ta đứng về phía ngươi... nếu ta lừa ngươi, trời đánh ngũ lôi, sinh con không có lỗ hậu... đừng kích động! Tuyệt đối đừng kích động!”

Lệ Trường Thiên nghi ngờ nhìn hắn, híp mắt nói: “Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi?”

“Chỉ cần ngươi đừng kích động, cái gì chúng ta cũng dễ nói, thằng nhóc đó mạng lớn như vậy, làm sao có thể chết được? Trước mắt chín chỗ đều không có hắn, nhất định hắn đã rơi ở bên này, đây không phải ván đã đóng thuyền, chuyện tuyệt đối không nghi ngờ sao?”

“Hai chúng ta cùng tìm, còn có thể không tìm thấy? Hai chúng ta là ai cơ chứ?”

Băng Minh Đại Vu nói: “Ngươi nhìn kĩ khu rừng dưới đó, nhìn thử có phải có chút vết tích không?”

Nói xong thuận tay chỉ một cái, Lệ Trường Thiên xoay đầu nhìn đi.

Nói ra cũng thật sự là cực kì may mắn, hướng chỉ của Băng Minh Đại Vu, ấy vậy mà lại đúng là hướng Tả Tiểu Đa rơi xuống.

Mặc dù đã được Vạn Dân Sinh qua trị thương sinh cơ, nhưng cũng chỉ là trong thời gian mấy ngày, vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục như cũ.

Một đường thông đạo từ trên không lao xuống, vẫn lờ mờ tồn tại.

Ánh mắt Lệ Trường Thiên sáng lên: “Đúng rồi, chính là ở đây!”

Nói xong nhìn Băng Minh Đại Vu một cái, ánh mắt của tên này thật sự rất tốt, mới nhìn một cái đã phát hiện ra rồi.

Lúc này tinh thần lão phu đang rối loạn, chuyện rõ ràng như vậy, lại không phát hiện....

May mà ngươi đến!

Trái lại vẻ mặt Băng Minh Đại Vu ngơ ngác cộng thêm sững sờ.

Ta thuận tay chỉ một cái, lại thật sự tìm thấy?

Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, ta đã đưa ra thiện ý, ít nhất sẽ không bị kéo đi làm đệm lưng!

Suy nghĩ này vừa đến, áo lót lập tức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, tinh thần dần dần yên ổn.

Sau đó chính là trong lòng lớn tiếng chửi bới Trúc Mang Đại Vu! Tên này thật là không ra cái thứ gì!

Ta nói thằng nhóc này không có lòng tốt, quả nhiên không sai!

Dùng Kinh Hồn đại pháp gọi lão tử ra, lại để lão tử làm đệm lưng...

Lão ma đầu trước mắt này cmn rõ ràng đã đến mức độ hoàn toàn mất ý thức, giống như một bao thuốc nổ đã châm ngòi nổ!

Ai gặp được lão tiểu tử này, thì chỉ có nước bùm một cái đi theo hắn về chầu ông bà ông vải thôi!

Lúc này đây, Trúc Mang ngươi lại gọi lão tử ra, thuận tay chỉ một cái: Ngươi mau đi!

Đi cái ông nội ngươi!

Sau đó lão tử lại còn ngây thơ đến thật....

Nếu không phải lão tử sớm có định kiến, biết căn duyên sâu xa giữa thằng nhóc Tả Tiểu Đa kia và Hồng Thủy Đại Vu, chẳng phải đã rơi vào bế tắc rồi sao?!

Quả thật là bị hãm hại chết không nhắm mắt mà!

Lần này lão tử phải sống sót trở về, nhất định phải gọi chị của ta ra, lại gọi anh rể của ta ra, đi đánh chết tên khốn nạn Trúc Mang này!

Ta đắc tội ngươi chỗ nào đâu chứ?

Đến mức ngươi phải hãm hại ta như vậy....

Băng Minh Đại Vu tức đến sưng gan... bình thường ta cũng không làm gì có lỗi với ngươi, chỉ là nói đùa hơi nhiều chút thôi, bộ con người ngươi không thể nói đùa được à...

Bình Luận (0)
Comment