Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1914 - Chương 1912: Đừng Kích Động, Tuyệt Đối Đừng Kích Động! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1912: Đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động! (2)

Đáy lòng tức giận thầm mắng không thôi, trên mặt lại mang nụ cười, bay theo phía sau Lệ Trường Thiên.

Suy cho cùng, cho dù thế nào vẫn phải tìm ra Tả Tiểu Đa.

Thằng nhóc này nếu thật sự mất tích, hay là bị chết, chưa kể Lệ Trường Thiên gần như trăm phần trăm là sẽ kéo mình bùm một cái tự bạo, e rằng ngay cả lão đại Hồng Thủy Đại Vu cũng sẽ tức chết mất...

Vừa tìm, vừa cầu nguyện.

“Tiểu tổ tông à... ngươi đừng có chết nha... cho dù ngươi thật sự muốn chết, cũng đợi sau khi ta kéo Trúc Mang đến..... thay ta làm đệm lưng rồi ngươi hẵng chết... lão tử vô tội quá mà, ta đâu có trêu ai chọc ai đâu cơ chứ, ta thật sự có lòng tốt, tràn đầy thiện ý đó, người lương thiện giống như ta....”

“Bên này có dấu vết.”

Không thể không nói, lúc tinh thần Ma Tổ đại loạn, nhận thức của Băng Minh Đại Vu còn rất rõ ràng, đảm nhiệm vai trò người dẫn đường cũng khá chuyên nghiệp.

Then chốt nhất là, hắn thật lòng giúp đỡ, vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Trên thực tế, bản thân Băng Minh Đại Vu đã cảm thấy, cả đời này của mình tỉ mỉ nhất tinh tế nhất là lần này, không có gì vượt qua hơn được!

Hai người đi theo phương hướng Tả Tiểu Đa xông vào trước đây, làm việc có chủ đích, dọc đường tìm đến rừng rậm Thiên Linh.

......

Sau lưng, Vô Độc Đại Vu cuối cùng cũng nghỉ lấy hơi được một chút, lần nữa đặt sự chú ý vào bên phía Ma Tổ, Băng Minh bên này.

Nhưng hắn chăm chú nhìn phía trước, lúc lần nữa dồn sức tìm kiếm, đã không tìm thấy hai người đi hướng nào.

“Đù, đi đâu rồi? Sao một mới chớp mắt cái đã hoàn toàn mất rồi?”

Vô Độc Đại Vu cố gắng khống chế thân thể mệt rã rời, mặc dù hắn biết chỗ cuối cùng nhất định có Tả Tiểu Đa, cũng biết chỗ rơi đại khái của Tả Tiểu Đa, nhưng phía trước toàn là rừng rậm, gần như trải dài chu vi cả trăm ngàn dặm.

Chỗ bao la như vậy, cụ thể phải đến đâu tìm?

Đây khác gì mò kim đáy biển!

Các ngươi.... nhất là thằng nhóc Băng Minh kia, sao không nghĩ đến chuyện huýt sáo một tiếng hay hô lên làm dấu sao?

Dù cho chửi mắng vài tiếng cũng được?

Hai kẻ thù cũ ở cạnh nhau, bọn họ lại hợp tình hợp ý như vậy? Cả dọc đường thì thầm nói riêng? Hồi lâu như vậy mà cũng không phát ra một chút động tĩnh gì?

Đừng nói là các ngươi đang thương lượng cùng nhau đi ngủ đó chứ?

Tốt xấu gì cũng dao động tinh thần chút cũng được!

Thật sự bà nó đây là chuyện gì vậy.

Không dễ gì mới được gọi đến đây một người để giúp đỡ, kết quả lại là một tên trong đầu toàn bã đậu!

Thật sự là làm lão tử sốt hết cả ruột.

Trong lòng Vô Độc Đại Vu mù mịt đứng ở trên không, nhìn bên này, ngó bên kia, phân vân lưỡng lự, không biết nên đi bên nào....

Sau đó, đột nhiên nhíu mày.

Bên đó... hình như... có động tĩnh nhỉ?

Mạnh mẽ xoay đầu, dỏng tai nghe một bên khác, khó mà xác nhận, nhưng cuối cùng chỉ có một chút tiếng động, giống như vừa phát hiện một đại lục mới háo hức muốn khám phá nên bay vèo qua.

Một lần bay này, một phát đã lệch hướng Ma Tổ, Băng Minh mấy ngàn dặm.... cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng nghe được khá rõ....

Bên đó, hình như, đang chiến đấu...

Vị trí trước mặt Vô Độc Đại Vu, cách chỗ chiến đấu vẫn rất xa, nhưng bên đó chiến đấu thật sự vô cùng mãnh liệt, kiểu dao động thanh thế to lớn, đã có thể từ bên này cảm ứng được...

“Đm, không phải hai tên đó đang đánh nhau đấy chứ!?”

Trong lòng Vô Độc Đại Vu nóng như lửa đốt bay qua.

“Ồ, ở đây không phải địa bàn ma tộc sao... sao hai người này lại ở trong này đánh nhau, họa cá trong ao....”

Trong lòng Vô Độc Đại Vu bất giác cạn lời.

Trước đây, bên này là khu vực cấm địa của Vu tộc....

Nghe nói tổ tông và đối phương có minh ước gì đó....

Sau này lão đại Hồng Thủy đến còn đặc biệt nói qua chuyện này, chỉ cần người của Ma tộc không xuất hiện, chúng ta không cần quan tâm họ!

Mấu chốt nhất, chúng ta không thể tiến vào.

Đây là quy định quan trọng được viết trong quy tắc của Vu tộc.

Nhưng bây giờ....

Lại đánh nhau ở nơi cấm kị này, chẳng phải muốn xảy ra đại loạn sao?

Băng Minh đáng chết, lão tiểu tử Lệ Trường Thiên không hiểu chuyện, ngươi cũng không biết nặng nhẹ sao?

Vẫn nên mau chóng qua đó, phiền phức hay không sau này hẵng nói đi. Trước tiên qua đó xem thử có thể khuyên bảo không, nếu không thể khuyên, thì hợp tác với Băng Minh, trực tiếp đánh chết lão già đó cho rồi!

Cmn cả dọc đường chạy mệt chết ta...

Vô Độc Đại Vu cưỡi trên một đám mây đen, bay qua chỗ rừng rậm Ma Linh...

.....

Dọc đường Tả Tiểu Đa chạy băng băng, vừa nhanh chóng bay về trước, vừa nhanh chóng vung đao.

Chỗ đi qua, máu thịt bay tứ tung, bất khả chiến bại.

Lúc này đã không sử dụng trạng thái cực hạn nữa, một mặt duy trì trạng thái lâu dài, tổn hao vẫn khá lớn, hai là, đám ma tộc trước mắt, chẳng qua chỉ có thực lực tầm thường, sử dụng uy năng cực hạn, thực tế chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.

Đang thích ứng với trạng thái này, thậm chí hiểu rõ trạng thái chiến lực của kẻ địch cũng được rồi, không có cái gọi là uổng công vô ích.

Thứ ba là, số lượng kẻ địch trước mắt rất đông, nhưng cũng chỉ đông người mà thôi, vừa hay nhờ vào bọn họ, dùng phương thức thực chiến, quay tròn, thực nghiệm một lượt cảm ngộ về khoảng thời gian này của mình.

Trong khoảng thời gian này, tu vi tiến triển rất nhanh, cũng không có ai trau dồi.

Nền tảng không ổn định.

Vừa hay, trau dồi một chút với những ma tộc này vậy.

Bù lại một chút kiến thức cơ bản.

Thiên Hồn chùy, Phong Vũ chùy, Sơn Hà chùy, Nhật Nguyệt chùy, m Dương chùy, bày ra từng cái, thỏa sức vung vẫy!

Đối với đám ma tộc trước mắt, Tả Tiểu Đa không chút lòng thương hại, sẽ càng không hạ thủ lưu tình.

Đối mặt với chủng tộc dùng máu thịt nhân loại làm thức ăn, thèm nhỏ dãi thân thể mình, lại hạ thủ lưu tình, thì chính là thánh mẫu, còn là thánh mẫu không có điểm giới hạn.

Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không thể là loại đê tiện như vậy, tuyệt đối không thể!

Dọc đường đương nhiên là tinh phong huyết vũ, sát nghiệt duyên đồ, trong lòng vẫn không chút dao động.

Trong mắt sinh linh, đều là phệ nhân quỷ quái, đánh chết, không những không có chút gánh nặng nào, trái lại chỉ sợ giết ít hắn làm hại dân thường, trước mắt vẫn là trực tiếp đánh chết cho rồi.

Theo dọc đường lao giết về trước, hắn chỉ có duy nhất một cảm giác chính là: lúc vừa bắt đầu, thực tế là quá thả lỏng rồi, hoàn toàn không có trở ngại cản trở, dọc đường đập qua như vậy.

Bình Luận (0)
Comment