Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1915 - Chương 1913: Tả Tiểu Đa Đánh Bẹp Dễ Dàng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1913: Tả Tiểu Đa đánh bẹp dễ dàng

Nếu qua một lúc sau, áp lực dần dần tăng lên một chút, có vẻ như đối phương điều động một đám chiến lực cấp cao, nhưng cũng không chút vướng bận, tiếp tục điên cuồng đánh là được rồi, từng tên vẫn cứ bị đánh bay, đánh nát.

Lại qua một lúc, áp lực lại tăng trưởng, nhưng mà không cần gấp, vẫn có thể đối phó.

Đến bây giờ, cuối cùng đã cảm thấy áp lực, nhưng mà cũng vẫn ổn, vẫn trong phạm vi đối phó được, chỉ là tốc độ tiến lên dần dần bị ảnh hưởng, hơi trì hoãn một chút, nhưng vẫn là tiến thẳng lên, vẫn dễ như trở bàn tay.

Một đường mạnh mẽ đẩy, một đường tấn công dữ dội, tâm tình Tả Tiểu Đa càng ngày càng khoan khoái, không ngừng nghĩ tới những truyền thuyết giành vị trí đầu tiên trong trăm vạn quân đội trong tiểu thuyết, không nén nổi lòng hăng hái cao ngất trong trái tim.

Tu vi hiện tại của ta, nếu ngày xưa đi đánh trận, quân doanh vạn mã, chuyến đi phẳng lặng bảy vào bảy ra chẳng qua là chuyện không quan trọng...

Ta không dùng ngựa, chẳng phải càng hơn những tuyệt thế mãnh tướng đó một bậc hay sao, thậm chí không chỉ một bậc!

Ừm!

Bây giờ bầu không khí này, quả thực là quá ức hiếp người, quả thực khoái cảm liên tục, lúc này cao trào rồi!

Còn về tiếng hét phẫn nộ của ma tộc tràn đến....

Bọn họ hét cái gì, liên quan gì đến ta, toàn bộ không quan tâm, bịt tai làm ngơ là được.

Các ngươi đã nói là muốn ăn ta, thèm khát thân thể của ta, muốn nuốt ta vào bụng, ta còn có thể không phản kháng, không đánh lại được à?

Đây là thực tế, thỏa đáng, khắp nơi đều là ta phòng vệ chính đáng nhất!

Khoảnh khắc đầu tiên mọi người đã là lập trường đối lập, không thể cứu vãn, đến bây giờ tình huống này, ta mà thật sự ngừng tay, các ngươi cũng sẽ chỉxúm lại, ăn tươi nuốt sống ta, chứ là gì có chuyện hòa giải với ta?

Điều này là tuyệt đối không thể, chuyện cười lớn trong thiên hạ!

Đã là không thể, vậy còn trò chuyện cái gì?

Làm cho xong đi!

Làm đến cùng!

Cho đến bây giờ, một đường Tả Tiểu Đa đã đẩy lùi khoảng cách năm mười ngàn mét, sau lưng hắn, chính là một con đường lớn năm mươi kilomet, rất ổn định vững chắc, nhuộm đầy máu tươi!

Mà dọc đường tiếng kêu thảm nơi này nối tiếp nơi kia không ngừng, tấp nập bất tuyệt, thật sự đã vang thành mảng, vang thành chuỗi, vang đến núi thét biển gào, sau lưng Tả Tiểu Đa, hoàn toàn sạch bóng, giống như không có ma chúng nào đánh lén phía sau, hai bên người ma tộc nhiều kinh hồn không xác định, nhìn một đường khói bụi cuồn cuộn phía trước, trơ người ra, bắp chân co rút!

Nhân loại, hung tàn như vậy sao?

Cũng không giống trong tiểu thuyết truyền kì thần thoại ghi chép.

Một tên trọc đầu như vậy, đã giết sạch mười mấy ngàn người chúng ta... hơn nữa đến bây giờ vẫn còn khỏe re, không nhìn thấy một chút nào là mệt mỏi, thậm chí ngay cả tốc độ tiến lên cũng không chút suy yếu.

Lẽ nào còn có thể tiếp tục giết thêm mười mấy ngàn người, trăm mấy ngàn người, mấy trăm ngàn người sao?!

Lúc bắt đầu, thống lĩnh Anh Biến nghênh chiến, bị đánh bay, sau đó thống lĩnh Hóa Vân tiến lên, cũng bị đánh bay, thống lĩnh Ngự Thần tiến lên, vẫn bị đánh bay, rồi sau đó thống lĩnh Quy Huyền, vẫn bị đánh bay, trước sau đã đánh bay thành một đống lớn.....

Vừa nãy ba vị thống lĩnh Phi Thiên cùng nhau ra tay, vốn dĩ mọi người cho rằng ít nhất cũng sẽ không bị đánh bay nữa....

Nhưng ai ngờ, ba vị thống lĩnh Phi Thiên, vẫn không thoát khỏi số phận bị đánh bay....

Đậu xanh!

Nhân loại này.... sao có thể hung tàn tới mức độ khó mà giải thích thế này!?

Rốt cuộc là chỉ có mỗi tên nhân loại này quá hung tàn, hay là tất cả nhân loại đều hung tàn như vậy?!

Cũng không cần tất cả nhân loại đều hung tàn như vậy, chỉ cần có một bộ phận nhỏ nhân loại, đều có trình độ này, có vẻ sinh linh ma tộc chúng ta đã không có đường sống rồi!

Nhìn thế nào, nhân loại này vẫn tiếp tục bay ra ngoài, ba vị thống lĩnh Phi Thiên liên thủ, vẫn không có ảnh hưởng, không có ý nghĩa gì đối với hắn.

Cái.... cái cái.....

Đại khái là nhận thức của chúng ta quá nông cạn, chưa bao giờ nghĩ tới, chiến đấu lại có thể tàn khốc như vậy, lại nhìn thử trên đất vô số ma chúng đã hóa thành một đống thịt vụn, vô số dân chúng ma tộc đều suy nghĩ trong lòng.

Nhân loại hung tàn như vậy, rốt cuộc chúng ta.... có nên đi ra ngoài nữa không?

Chúng ta, thật sự có thể khôi phục vinh quang trước đây không?!

Nhưng mà cấp cao ma tộc đương nhiên sẽ không coi là thật, trên thực tế, Tả Tiểu Đa giết rất đã, giết vui vẻ, giết cao cmn trào, lúc này đã gặp được sức mạnh có thể cản trợ được hắn!

Mười mấy cao thủ ma tộc trước mặt, liên thủ đồng loạt ra tay, trừ một tiếng thanh thế to lớn, mười mấy cao thủ Phi Thiên ma tộc đó vẫn giống như trước đó, ngay ngắn bay ra, không có ngoại lệ!

Chỉ duy nhất một chuyện không giống với trước đó, mười mấy ma chúng Phi Thiên cảnh này cũng chỉ bị phun ra máu, không có bất kì ai thật sự bị đánh chết!

Nói cách khác, đám ma chúng này ắt có tổn thương, nhưng không mất mạng!

Mà đây đã là một tiến bộ to lớn chưa từng thấy!

Tả Tiểu Đa trong lúc này, cảm nhận được sức mạnh cản trở chưa từng có, hắn đã không còn là vô địch không thể cản nữa!

Ba cao thủ ma tộc chỉ huy phía đối diện, lúc đối mặt với Tả Tiểu Đa, nhất là thực lực khá tốt, khiến cho Tả Tiểu Đa cảm thấy, đối mặt với mình, không phải là ma chúng có thể tiêu diệt, mà là, một ngọn núi!

Một sườn núi!

Một đỉnh núi!

Tả Tiểu Đa thay đổi, gọi Bát Phương Phong Vũ chùy chiến đêm tám phương thức, vẫn đánh lui mười lăm vị cao thủ ma tộc tấn công vô số lần, nhưng cuối cùng thế xông lên cũng ngừng lại, không thể không híp mắt lại, tập trung tinh thần nhìn về phía trước.

Chúc Dung Chân Hỏa vốn dĩ đã tẫn liễm dường như cảm nhận được ảnh hưởng của bầu không khí chiến đấu bên ngoài, chủ động bắt đầu vận hành, dường như là đang vô cùng mong đợi được Tả Tiểu Đa sử dụng, cấp thiết muốn xin ra ngoài chiến đấu, nó đã yên lặng rất lâu, cuộc tàn sát trước đây, chẳng qua chỉ là cực kì nhỏ bé, như hạt cát trên sa mạc, không đáng nói!

Tả Tiểu Đa cảm thấy đan điền của mình tràn đầy chân nguyên, giống như lửa gặp linh khí có thể bùng cháy bất kì lúc nào, chỉ cảm thấy mình có thể đánh đến Cửu Trùng Thiên, không ngừng không nghỉ, tiến mãi không ngừng!

Bình Luận (0)
Comment