Thậm chí, sau khi ra ngoài chỉ cần ta không nói ra, thì chẳng ai có thể biết ta đã nhìn thấy gì!
Hơn nữa, đây vốn là mệnh của Chiến Tuyết Quân!
Mệnh của nàng chính là phải như thế.
Đây là chuyện đã định sẵn trong số mệnh!
Ta đã cảnh báo nàng từ lâu, là do nàng không tuân theo lời cảnh báo của ta, không xu cát tị hung, nên lúc này thân mới rơi vào tử địa, sao có thể trách người khác, càng liên quan gì tới ta?
Nếu ta ra tay, không chỉ khiến mình rơi vào nguy hiểm cực lớn, mà còn vi phạm thiên mệnh!
Chỉ điểm bến mê, xu cát tịnh hung một lần, đã là cực hạn, đã là quá nhiều rồi, há có thể vi phạm thiên sổ hết lần này tới lần khác, trí giả sẽ không thể làm chuyện như vậy!
Tả Tiểu Đa không ngừng tự thuyết phục bản thân mình ở trong lòng. Hắn tìm nhiều lý do khác nhau để thuyết phục bản thân, đừng kích động, ngàn vạn lần không thể kích động, chắc chắn không thể kích động, và thời điểm hiện tại, không phải là thời điểm để ngươi nói nghĩa khí...
Tả Tiểu Đa ngươi không phải anh hùng, ngươi là kẻ nhát gan vô dụng, khi ngươi đã không thể làm được việc này, thì ta van cầu ngươi, hãy làm một kẻ nhát gan vô dụng đi...
Hãy giữ mạng nhỏ của mình trước đi, được không?!
Nghĩ về cha mẹ, nghĩ về chị Tiểu Niệm, bọn họ vẫn đang chờ ngươi quay về đấy!
Tả Tiểu Đa, hẳn là mạng của ngươi quan trọng hơn Chiến Tuyết Quân!
Van cầu ngươi, lần này, hãy làm kẻ nhát gan vô dụng đi!
Tả Tiểu Đa đang cố gắng thuyết phục bản thân mình, cố gắng tìm ra lý do cho bản thân mình nhiều nhất có thể, nước nhà và thế giới, nghĩa lớn và nghĩa bé, tình người và đạo lý, lẽ công bằng trong trời đất, không có điều nào là hắn không nghĩ tới cùng, và kết quả của từng điều mà hắn suy nghĩ... Đều chỉ ra rằng không cần cứu Chiến Tuyết Quân.
Nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa đang dần bốc lên!
Cứu?
Hay không cứu?
Nói một cách công bằng, nếu xem xét toàn diện hoàn cảnh hiện giờ, lập trường và khả năng của Tả Tiểu Đa thì việc hắn quyết định không cứu Chiến Tuyết Quân là điều hoàn toàn đúng đắn và khá dễ hiểu.
Chỉ cần không tự ái quá mức thì chẳng có lập trường nào để chỉ trích Tả Tiểu Đa.
Sự lựa chọn của Tả Tiểu Đa không phải táng tận lương tâm mà là biết nhận định tình hình. Nếu tuỳ tiện làm bừa thì chín mươi chín phần trăm không cứu nổi Chiến Tuyết Quân, trái lại hắn còn phải trả giá bằng cái mạng nhỏ của mình.
Bây giờ hắn đang an toàn.
Lấy cái mạng nhỏ của mình để đánh cược một khả năng cực kỳ nhỏ là chuyện có thể sẽ xuất hiện trên người một đấng nam nhi dũng cảm. Còn tên Tả Tiểu Đa này rất thông minh lanh lợi, lại còn sợ chết, có tự vấn lương tâm cũng chẳng thấy thẹn!
Vậy mà không hiểu tại sao, càng cân nhắc thêm thì lý do tìm cách lùi bước càng nhiều, nhưng Tả Tiểu Đa lại không thể kìm lòng mà nảy ra một ý nghĩ khác.
Tựa như một ngọn lửa, đột nhiên bùng lên, rồi từ đốm lửa ấy mà bắt đầu lan ra đốt cháy cả thảo nguyên.
“Chưa chắc không còn cơ hội.”
“Chỉ cần ta đủ nhanh, cơ hội chưa chắc đã mong manh!”
“Miễn là ta tìm ra khe hở, nắm chắc thời cơ, ta vẫn còn cơ hội cứu Chiến Tuyết Quân! Tiếp đó chỉ cần trốn vào trong Diệt Không Tháp, không ai tìm thấy nổi. Điều kiện tiên quyết là ta đủ nhanh, nắm bắt thời cơ thật tốt là được!”
“Chuyện này chưa mạo hiểm đến mức không thực hiện nổi. Tận mắt chứng kiến bạn bè, vợ của anh em bị kẻ khác sát hại, vậy mà lại dửng dưng, còn định nghĩ ra đủ loại cớ để thuyết phục bản thân. Không phải táng tận lương tâm thì cũng là chôn vùi đạo đức, khi tự vấn lương tâm lẽ nào không thấy hổ thẹn… Thấy nguy không cứu thì ngươi luyện võ công làm gì? Chỉ để rèn luyện thân thể hay sao?”
“Sau này mỗi lần nhìn thấy Hạng Xung, trong lòng ngươi sẽ thấy thế nào?”
“Đừng nói là bạn bè, thân thích, cho dù không quen biết, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn đồng bào Tinh Hồn bị dị tộc giết ư?”
“Nguyện vọng cơ bản nhất từ lúc bắt đầu tập võ luyện công, nhập đạo tu hành không phải là để bảo vệ gia đình, tổ quốc mình ư? Nếu hôm nay người bị bắt trói trên kia là ba mẹ, Niệm Niệm Mèo, ngươi biết rõ mình sẽ phải chết, chẳng lẽ vẫn sẽ thản nhiên quay người bỏ đi sao? Chẳng phải ngươi sẽ không chùn bước mà tiến lên cứu nguy, hy sinh mạng sống để cứu người à? Tại sao đổi thành người khác thì ngươi lại sợ hãi, viện ra vô số lý do như vậy?”
“Muốn trốn tránh thì có hàng nghìn cái cớ, những lý do tiến lên chỉ có một!”
“Ngươi nắm chắc mà?”
“Ngươi có khả năng thành công.”
“Ngươi lên cũng chưa chắc chết.”
“Nhưng nếu ngươi không lên thì cả đời này, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ngươi có thể thanh thản không? Thật sự không thẹn với lương tâm ư?”
“Rốt cuộc ngươi tu luyện là vì gì?”
“Mục đích tu luyện là để cân nhắc thiệt hơn, tìm nhẹ tránh nặng hay sao?”
Trong một thời gian rất ngắn, những ý nghĩ trong đầu Tả Tiểu Đa đã đảo chiều không biết bao nhiêu lần.
Bên trong đại điện, sáu vị trưởng lão Ma tộc vẫn ngồi tiếp chuyện, thưởng trà với Đại Vu và Lệ Trường Thiên, quả thực vô cùng chuyên tâm, không dám lơ là sơ suất một chút nào, thật sự không còn tâm tư để ý chuyện khác.
Ma tộc ở ẩn đã lâu. Mặc dù các trưởng lão và thành phần cấp cao trong tộc đã dạo quanh các vùng khác của Vu Minh trong một khoảng thời gian sau khi nâng cao tu vi thành công, nhưng thời gian ra ngoài rèn luyện của họ cũng không dài lắm.
Dẫu sao thì vẫn còn di huấn của tổ tiên, và hiệp định liên minh với Vu tộc.
Thế nên xét về kinh nghiệm trên giang hồ của họ thì chỉ có thể nói là bình thường mà thôi.
Nhưng trình độ tu vi của sáu vị trưởng lão, hay nói cách khác là những cao thủ cấp Phi Thiên trở lên, đã đạt tới đỉnh cao của thế giới này và đủ để bù đắp cho sự thiếu kinh nghiệm kia.
Các Ma tộc cấp cao thực sự không thèm để ý tới tên Ma tộc bẩn thỉu thối hoắc bị Ma Thập Cửu đá vào đây.
Suy cho cùng thì hắn bị Ma Thập Cửu đạp vào mà.
Mà mấy chuyện tương tự thế này đã diễn ra từ năm này đến năm khác, thực sự quá nhiều, nhiều đến mức làm người ta tỉnh bơ.
Ma tộc là một đám người có tính cách thô bạo, các trưởng lão không phải không nhức đầu, mà đau đầu lâu quá rồi, đã sớm quen với mấy chuyện thô lỗ ấy.
Chuyên đã có người khác xử lý, bên kia lại có khách quý, nhất định phải chú ý chiêu đãi cẩn thận, tí việc cỏn con kia không đáng kể, để ý quá lại thành đa nghi, thành tự hạ mình.
Vệ binh Ma tộc vác Lang Nha bổng đi tới, bịt mũi nhìn Tả Tiểu Đa, giọng ồm ồm: “Cái thằng nhóc nhà ngươi, chẳng lẽ vừa rơi xuống hố xí rồi mới bò lên… Sao lại thối như thế này…”