Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1973 - Chương 1971: Ta Có Một Người Bạn Tri Kỉ, Tên Là Tần Phương Dương (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1971: Ta có một người bạn tri kỉ, tên là Tần Phương Dương (2)

Tần Phương Dương ngươi có mối quan hệ kiên cường như vậy, sao ngươi không nói chứ?

Ngươi chỉ cần nói, thậm chí là để lộ sơ sơ về mối quan hệ này thôi, toàn bộ Cao Võ Tổ Long còn không lập tức cúng bái ngươi như tổ tông sao!

Đến nỗi để ngươi lăn lộn đến mất tích, không rõ tung tích, chưa biết sống chết sao?

Lần mất tích này của ngươi, mất tích không rõ nguyên nhân không quan trọng, nhưng đã chôn sống tất cả bọn ta theo rồi!

Trong 90 tên cấp cao của vị Cao Võ Tổ Long tại đây, đa số mọi người đều ngẩn ngơ trước tình huống trước mắt, không biết nguyên nhân đến từ đâu, đi về đâu.

Đối với biến cố trước mắt, mờ mịt không biết nguyên nhân, tất cả đều nghi vấntrong lòng, chuyện này... Xảy ra chuyện gì vậy? Tiến hành thế nào?

Nhưng cũng có mười mấy người, sắc mặt lập tức trở nên trắng toát, không còn chút máu.

Ngự Tọa đại nhân ngồi trên đài, giọng nói rất thanh tịnh, thản nhiên nói: “Tần Phương Dương mất tích ở Cao Võ Tổ Long, ta không tin.”

Phía dưới, tất cả đám người đang ngồi đều ngây người như phỗng ngồi đó.

Nhân vật có thể có tư cách leo đến “Cấp cao” của Cao Võ Tổ Long sẽ không phải là hạng người bình thường, lúc này đã nghe được ý ở ngoài lời từ lâu, hiểu rõ hơn ý đồ của Ngự Tọa đại nhân khi đến Cao Võ Tổ Long, tuyệt đối không đơn giản!

Chỉ nghe thấy giọng nói của Ngự Tọa đại nhân như một luồng khí lạnh được thổi lên từ vực sâu của Địa Ngục: “Cho nên, xin nhờ các vị, tìm hắn ra đây.”

Phía dưới, lúc lâu sau vẫn lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, hiệu trưởng của Cao Võ Tổ Long run rẩy, cố gắng đứng dậy, khàn giọng nói: “Ngự Tọa đại nhân, liên quan đến chuyện thầy Tần Tần Phương Dương mất tích, đúng thật là xảy ra ở Tổ Long, nhưng mà... Chuyện này, từ đầu đến cuối ti chức đều không phát hiện điểm bất thường. Sau khi thầy Tần mất tích thì bọn ta vẫn luôn tìm kiếm...”

Ánh mắt của Ngự Tọa đại nhân tập trung lên mặt hiệu trưởng như xoay chuyển ngày tháng, hiệu trưởng lập tức cảm thấy bản thân nói không nên lời.

Nhìn hai mắt của Ngự Tọa, trong lúc nhất thời đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng đợi đến lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện không biết bản thân đã ngồi xuống từ lúc nào.

Người đứng lên tiếp theo là hiệu phó Lư ngồi bên cạnh hiệu trưởng: “Ngự Tọa đại nhân, liên quan đến việc này bọn ta thật sự không biết rõ tình hình... Tần Phương Dương kia...”

Ngự Tọa đại nhân nhìn tên hiệu phó này, thản nhiên nói: “Ngươi tên Lư Trung Thiên?”

Lư Trung Thiên nói: “Đúng.”

Ngự Tọa đại nhân nói: “Ngươi là người của Lư gia tại Thượng Kinh?”

Lư Trung Thiên nói: “Đúng.”

Ngự Tọa đại nhân thản nhiên nói: “Lư Thần Thông, còn sống không?”

Lư Trung Thiên cung kính nói: “Lão tổ tông đã... Đi về cõi tiên vào hai trăm năm trước.”

Ngự Tọa đại nhân nói: “Là chết trên giường trong nhà các ngươi nhỉ?”

“... Đúng.”

Ngự Tọa đại nhân trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: “Lư gia Thượng Kinh, có người ở bên ngoài sao? Gọi vào vài người có quyền quyết định đi.”

Giọng nói khoan thai truyền ra bên ngoài.

Trước sau không quá thời gian trăm hơi thở, cửa ra vào đã có âm thanh truyền đến: “Lư gia Lư Vọng Sinh, Lư Hải Ba, Lư Chiến Tâm, Lư Vận Đình... Bái kiến Ngự Tọa đại nhân.”

Lư phó hiệu trưởng trên trán mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng mà rơi.

Trong đám người này, Lư Vọng Sinh chính là lão tổ Lư gia người có tuổi tác dài nhất của Lư gia hiện nay; Lư Hải Ba là đời thứ hai, bên ngoài được mệnh danh là Lư gia đệ nhất cao thủ, Lư Chiến Tâm dưới nữa chính là gia chủ hiện nay của Lư gia, cuối cùng là Lư Vận Đình, hiện tại là bộ trưởng ám bộ của Viêm Võ đế quốc, cũng là người nhậm chức cao nhất bên phía nhà nước của Lư gia bây giờ, bốn người này đã đại diện cho cơ cấu thực lực ngày nay của Lư gia, tất cả đều đang ở đây.

“Vào đây.” Ngự Tọa đại nhân nói.

“Vâng.”

Cửa mở.

Bốn người nối đuôi nhau đi vào, bái trên mặt đất, thái độ kính cẩn.

Ngự Tọa đại nhân thản nhiên nói: “Hiệu phó tên Lư Trung Thiên này có phần tham dự vào chuyện Tần Phương Dương mất tích, Lư gia các ngươi có biết được nội tình trong đó hay không?”

Bộ trưởng ám bộ đế quốc Lư Vận Đình lập tức đổ mồ hôi lạnh, khắp người trở nên run cầm cập, liên tục run rẩy.

Ngự Tọa đại nhân nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Hỏi một lần nữa, Lư Vận Đình kia tham gia xóa đi vết tích, gia trưởng Lư gia các ngươi đều hiểu rõ tình hình sao?”

Đám ba người Lư Vọng Sinh toàn thân run rẩy, nhào đầu quỳ xuống đất: “Ngự Tọa đại nhân tha mạng!”

Ngự Tọa đại nhân ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói: “Các ngươi cho rằng các ngươi không nói gì hết, không có chứng cứ có thể lần theo thì không còn cách nào để theo, như vậy sẽ không định tội các ngươi được hả? Tội của các ngươi sẽ có thể vĩnh viễn phủ bụi dưới đất, không thấy ánh mặt trời sao?”

Tất cả năm người của Lư gia, tất cả đều run rẩy quỳ trên mặt đất, mặt đã sớm không còn chút máu.

Trên khuôn mặt già nua của lão tổ Lư gia Lư Vọng Sinh đầy vẻ tuyệt vọng, gần như không còn sống.

Với tư cách là lão tổ tông Lư gia, hắn biết rất rõ ràng, Lư gia lúc này là bộ dạng gì.

Giọng điệu giọng nói của Ngự Tọa đại nhân mặc dù vẫn luôn hờ hững.

Nhưng kết cục của Lư gia đã được định rồi.

Không cần cái gọi là pháp lý, không cần chứng cứ,... Mỗi một câu nói được nói ra từ miệng của Ngự Tọa Tuần Thiên, đối với đại lục Tinh Hồn mà nói chính là thiên điều, không thể kháng cự, không thể làm trái!

Câu nói cuối cùng kia, chữ tội này, Ngự Tọa đại nhân đã nói rất rõ ràng.

Ngự Tọa đại nhân, rất tức giận.

Vậy có ý nghĩa là, Lư gia xong đời rồi!

Lư Vọng Sinh không dám có bất cứ phàn nàn nào, cũng không có đường nào để oán hận.

Hắn chỉ hận, chỉ hận con cháu hậu bối của mình tại sao lại không hiểu chuyện như vậy!

Lư gia, đã là gia tộc xếp hàng đầu tại Thượng Kinh rồi, còn không biết đủ cái gì chứ?

Tại sao còn muốn đi xông xáo làm ra họa lớn ngập trời này vậy?

Chỉ nghe thấy Ngự Tọa đại nhân thong dong nói: “Lư gia Lư Trung Thiên, Lư Vận Đình, lợi dùng quyền chức, hãm hại người trung thành thẳng thắn, không xme luật pháp ra gì, sâu mọt Viêm Võ...”

Xử phạt, sắp rơi xuống rồi!

Dưới tình thế cấp bách, Lư Vọng Sinh đột nhiên xé ruột xé gan kêu lên: “Ngự Tọa, Ngự Tọa... Lão tổ nhà ta, lão tổ Lư Thần Thông nhà ta cũng từng ác chiến thiên hạ, cũng từng làm binh làm tướng dưới trướng Hữu Thiên Vương... Ngự Tọa đại nhân, ngài khai ân! Là sai lầm của tiểu bối, không liên quan đến cả nhà...”

Bình Luận (0)
Comment