Giọng nói của Ngự Tọa đại nhân rất lãnh đạm: “Ngươi nói câu hỏi trước đó của ta là hỏi không có lý do sao? Lư Thần Thông kia cuối cùng lại chết trên giường nhà mình, với tư cách là một lão tướng đã từng ác chiến sa trường mà nói, đây, cũng là tội!”
“Hữu Thiên Vương Du Đông Thiên, cũng có tội! Dưới tình hình đại lục ăn bữa hôm lo bữa mai, khi Nhật Nguyệt Quan huyết chiến không ngừng nghỉ; Đối lập cường địch Vu tộc, cho dù là tuổi trời cũng đều sẽ lựa chọn tự bạo ở chiến trường, khi chỉ còn một chút chiến lực cuối cùng cũng là đang tàn sát đồng bào ta, dưới trướng Hữu Thiên Vương lại có đại tướng an hưởng tuổi thọ như này! Du Đông Thiên, quản giáo không nghiêm, ngự hạ không uy; Mất mặt xấu hổ, uổng là Thiên Vương! Từ hôm nay, trước Nhật Nguyệt Quan, trước toàn quân làm kiểm điểm!”
“Hữu Thiên Vương Du Đông Thiên, từ hôm nay, trấn thủ Nhật Nguyệt Quan, ngàn năm không dời, phạt gậy ngàn năm, cảnh cáo!”
Giọng nói của Ngự Tọa giống như tiếng sấm mùa xuân cuồn cuộn, ung dung truyền ra từ Cao Võ Tổ Long, phạm vi ngàn dặm, không ai không nghe thấy!
Một thanh trường đao đột nhiên hiện hình trên không trung tại thành Thượng Kinh!
Cái gọi là trường đao, có lẽ không đủ để hình dung được phần nhỏ nhất, đó là một thanh, từ đông sang tây cao khoảng vạn trượng, hào quang tỏa ra bốn phía, đao to lớn có một không hai!
Cả thành Thượng Kinh thấy vậy không ai là không im như hến.
Vì chuyện này, thế mà đến cả Hữu Thiên Vương cường giả đỉnh cao đứng hàng Tinh Hồn cũng phải bị phạt, hơn nữa còn bị phạt nặng như thế!
Sắc mặt Lư Vọng Sinh trắng bệch như tờ giấy, nước mắt giàn giụa, trong lòng bị tràn đầy cảm giác tĩnh mịch xâm chiếm, không còn chút chờ mong nào.
Ngay cả Hữu Thiên Vương cũng bị phạt, Lư gia còn có thể có hy vọng gì nữa chứ?
Bản thân chỉ là nhắc đến công tích của tổ tông, vậy mà đã trực tiếp liên lụy đến Hữu Thiên Vương!
Chuyện này... Cho dù là Ngự Tọa đại nhân buông tha cho Lư gia, giữ lại một chỗ trống, nhưng kể từ hôm nay thì Lư gia đã không còn chút đất dung thân nào trên toàn bộ Viêm Võ đế quốc này nữa!
Tất cả tướng sĩ dưới trướng Hữu Thiên Vương, hoặc là người đã từng là tướng sĩ dưới trướng Hữu Thiên Vương đều sẽ hận Lư gia thấu xương, xem như kẻ thù!
Bọn hắn sẽ dùng hết sức lực để đả kích Lư gia, cứ như vậy cho đến khi Lư gia chó gà không yên, tan thành mây khói mới thôi!
Tự mình tìm đường chết thì cũng thôi đi, vậy mà còn cáo trạng Hữu Thiên Vương - Hữu Thiên Vương là người ngươi có thể hãm hại sao?
Giọng nói của Ngự Tọa đại nhân rất lãnh đạm: “... Lư gia, Lư Trung Thiên, Lư Vận Đình,... Nhân vật như vậy, không xứng ở vị trí cao; Gia tộc như Lư gia, không xứng ở Thượng Kinh. Con cháu Lư gia, nhân phẩm như vậy, không xứng sống chui sống nhủi ở thế gian!”
Ba điều không xứng liên tiếp giống như ba tiếng sấm rền, cứ xác định toàn bộ vận mệnh của Lư gia như vậy!
Năm người có địa vị cao ở Lư gia, tất cả đều đau đớn ngã xuống mặt đất như bùn nhão.
“Tần Phương Dương, nhất định phải còn sống trở về.”
Giọng nói của Ngự Tọa rất lạnh lùng: “Bổn tọa hứa tại đây, Tần Phương Dương sống, Lư gia có thể lưu lại một chút huyết tự; Tần Phương Dương chết, Lư gia, toàn nhà chôn cùng!”
“Đại nhân!”
Lư Vọng Sinh quỳ trên mặt đất, vô lực cầu xin: “Đại nhân, họa không liên quan phụ nữ và trẻ con mà.”
Ngự Tọa đại nhân nở một nụ cười nhàn nhạt: “Trước khi nói chuyện, ngại gì nghĩ lại bản thân, chẳng bao lâu nữa, phải chăng cũng có người từng nói qua lời nói giống như vậy, các vị ở đây đừng quên, lúc hại người khác có lẽ người đó cũng có phụ nữ và trẻ em vô tội ở nhà.”
“Tổ tiên ta, có chiến công... Đại nhân, xem...”
“Ta dùng lệnh của Ngự Tọa Tuần Thiên, xóa tất cả chiến công của tiên tổ Lư gia!”
Ngự Tọa đại nhân hờ hững nói: “Các ngươi có thời gian ba ngày để đi tìm Tần Phương Dương, đây là thời hạn hời hứa của bổn tọa!”
Hai mắt xoay chuyển nhìn năm người, thản nhiên nói: “Hoặc là, các ngươi từ bỏ cái thời hạn này?”
...
Năm người Lư gia không nói hai lời bò ra ngoài, mỗi một người đều là hồn bay phách lạc mặt không còn chút máu, cố gắng hết sức trở về, mong ước có thể giữ lại một chút mong ước cuối cùng, một chút huyết tự cuối cùng.
Lư gia, xong đời rồi.
Đây là suy nghĩ chung của tất cả những người nghe được.
Nhưng nếu như có thể tìm thấy Tần Phương Dương, như vậy thì Lư gia vẫn còn một chút hu vọng sống sót, ít nhất là cơ hội lưu lại huyết tự đời sau.
Ngược lại, bất luận là Tần Phương Dương chết rồi hay Lư gia không tìm thấy tung tích của hắn, vậy việc Lư gia diệt tộc chính là chuyện ván đã đóng thuyền!
Bên ngoài đã truyền đến thông báo thánh chỉ bãi miễn người phụ trách ám bộ Lư Vận Đình.
Toàn bộ ám bộ, tất cả mọi người đều đã bị trông giữ, toàn bộ giao cho bộ tư pháp thẩm tra xử lí, phàm là người có tham gia xóa bỏ dấu vết, mỗi một người đều phải tiếp nhận thẩm vấn điều tra, tìm kiếm nghiên cứu manh mối.
....
Lư gia xong đời rồi.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa xong.
Bởi vì Ngự Tọa đại nhân vẫn chưa rời đi, Ngự Tọa đại nhân xử lý xong Lư gia vẫn chưa có chút ý muốn xong việc!
Hắn lại nhìn một vị hiệu phó khác của Cao Võ Tổ Long, thản nhiên nói: “Ngươi là người của Bạch gia? Tên là Bạch Sùng Hải?”
Bạch Sùng Hải chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết gì nữa hết.
Lúc tỉnh lại trong mơ mơ màng màng thì đã thấy gia chủ Bạch gia của mình và mấy vị lão tổ tông, tất cả đều đang quỳ gối bên cạnh.
“Ta không có ý định hỏi thêm gì nữa, cũng lười tuyên án từng việc, nhà ngươi và Lư gia xử lý giống nhau. Kỳ hạn thời gian ba ngày để đi tìm Tần Phương Dương, tìm không thấy, cùng tội. Tìm được, cũng cùng tội với Lư gia!”
Lại thêm một đại gia tộc ở giữa dăm ba câu bị đá ra khỏi vòng quyền quý của Thượng Kinh, mai kia vạn kiếp bất phục, vĩnh thế trầm luân!
Lúc này mặt của đám người còn lại trong lễ đường gần như đều đã không còn chút máu.