Mỗi lần hắn sử dụng Thiên Hồn Chùy đều huy động toàn lực của cơ thể, dốc toàn lực ra đòn, mà lúc này, lực âm dương do Tiểu Bạch A và Tiểu Cửu điều khiển. trong lúc không tự chủ, lặp lại đường Thủy hỏa của Thiên Hồn Chùy và đường chuyển động của m Dương Chùy.
Nó giống như sự hợp lực của Thủy Hỏa m Dương, bốn cực cùng hướng.
Một búa như con sóng khổng lồ đang dâng lên, ánh sáng chói chang chiếu rọi khắp mọi nơi, một chùy như lửa của Phần Thiên, mưa dầm không ngớt, một chùy như con đường dương quan xán lạn, một chùy thì âm u như chốn địa phủ!
Một cách tự nhiên, xuất hiện sự khác biệt với con đường chuyển động vốn có của Thiên Hồn Mộng Yểm.
Mặc dù những cách vận dụng chiêu thức vẫn giống như động tác trong Thiên Hồn Mộng Yểm, nhưng uy lực thực chất bên trong đã không giống trước.
Một chùy nặng như núi có thể đập nát một người thành bùn nhão. Một chùy khác lại nhẹ nhàng nhưng khiến người khác khó chịu muốn ói máu, hơn nữa, chùy có thể dữ dội như lửa, lạnh như băng, chùy nhẹ như nước chảy, như lửa cháy nóng bỏng.
“Ánh mắt tiền bối thật tinh tường, vừa này là chùy pháp mà ta mới vừa giác ngộ ra, kết hợp với những chiêu thức trước đó,bởi vì ta cảm thấy hai người kết hợp lại sẽ có lợi, cho nên…”
“Một loại chùy pháp khác?là có một luồng uy lực khác ngoài thuỷ hoả cộng tế.”
“Không gì có thể qua được mắt của tiền bối, đúng là có một năng lượng khác âm dương cùng tồn tại, đó gọi là âm dương chùy pháp.”
“m Dương cùng tồn tại song song. m dương chùy pháp”
Hồng Thủy Đại Vu cau mày trầm tư.
Không phải hắn bị sức chiến đấu mà Tả Tiểu Đa thể hiện ra doạ sợ, trên thực tế, kỹ thuật sử dụng này của Tả Tiểu Đa có thể nói là khá cẩu thả. Nói hắn tay mơ cũng đã quá đề cao hắn rồi. Với thực lực của hắn bây giờ sử dụng bộ chùy pháp như vậy khi đối diện với đối thủ mạnh cùng lắm chỉ có thể làm cho đối thủ bất ngờ, tăng khả năng sống sót mà thôi.
Nếu bàn về lực sát thương, sức phá hoại, sức chiến đấu, còn kém xa với sử dụng Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy bình thường.
Tứ cực song song chẳng qua mới được sáng tạo ra, không thể đạt tới trình độ dễ dàng đều khiển theo ý mình, đương nhiên cũng không thể sánh với sự thuần thục của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy đã trải qua nhiều lần gọt dũa rèn luyện.
Nhưng Hồng Thủy Đại Vu là ai chứ, bất kể là tầm nhìn, kiến thức, kinh nghiệm hay tài năng đều cao hơn người khác mấy chục cấp. Hắn nhạy bén phát hiện được mặc dù bộ chùy pháp này chỉ vừa mới được nghĩ ra, nhưng quyết định cao thâm, vượt lên cả sự phối hợp giữa Thủy và Hỏa do ta sáng tạo ra, đây tuyệt đối không tầm thường.
Nếu bản thân có thể lĩnh hội thấu đáo, uy lực của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy chắc chắn phải tăng lên gấp đôi, mấy lần, thậm chí... Rất nhiều lần
Đây chắc chắn là ý tưởng của thiên tài, một ý tưởng tuyệt vời chưa từng thấy!
“Tiếp tục.”
Hồng Thủy Đại Vu dặn dò: “Hay ngươi biểu diễn kỹ lại phương thức vừa rồi cho ta xem thử một chút”
“Được.”
….
Sau nửa tiếng đồng hồ.
Trong nửa tiếng này Hồng Thủy Đại Vu không nói một lời nào, cũng không đưa ra lời chỉ bảo gì, chỉ chuyên tâm không ngừng đối chiến với Tả Tiểu Đa.
Thậm chí càng về sau càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, tu vi đã được nâng lên đỉnh Phi Thiên, dùng một đôi tay không hoàn toàn áp chế Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của Tả Tiểu Đa.
Đã đánh tới lúc này cũng không còn là im lặng không tiếng động, mà đã bùng nổ âm thanh quyết chiến ầm ầm, tiếng động càng ngày càng lớn, càng ngày càng long trời lỡ đất.
Hồng Thủy Đại Vu muốn xem thử uy lực sau khi thay đổi của Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, xem uy lực có thể đạt đến trình độ nào, thay đổi thủ pháp hóa giải đòn công kích lúc trước, cũng không tiếp tục áp chế những ảnh hưởng với môi trường xung quanh, bởi vì hắn muốn quan sát, xác định những thay đổi khác nhau mà các sức mạnh này đang bắn ra.
Nhưng cũng dẫn đến tuyết lỡ liên tục ở khu vực xung quanh, từng ngọn từng ngọn núi không ngừng sụp đổ.
Cái gọi là đất rung núi lở cũng không hơn được những thứ này.
…
Ba người Tả Trường Lộ lao vùn vụt, đi chậm rãi không nhanh cũng không chậm, đã biết được người mang con trai hắn đi là Hồng Thủy Đại Vu thì càng không có gì lo lắng, dù sao con trai của ta chẳng phải cũng là con nuôi của hắn sao.
Có lẽ Hồng Thủy Đại Vu dám giết bất kì người nào trên đời này, thậm chí giết cả hai vợ chồng hắn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, nhưng lão già này vẫn là không dám giết con trai nuôi của mình. Hắn vẫn là không nỡ ra tay.
Ngược lại dọc đường Ngô Vũ Đình không ngừng quở trách Lệ Trường Thiên, toàn bộ hành trình Lệ Trường Thiên đều rũ cụp lấy đầu, bị quay quanh bởi bầu không khí xấu hổ, không còn tí mặt mũi nào.
Càng về sau lời của Ngô Vũ Đình càng không khách khí.
“Cha à, không phải là con gái nói cha, nhưng cha nói thử xem người đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?”
“Nếu là do đám người Nam Chính Càn, Du Đông Thiên làm ra những chuyện như vậy, ta còn có thể nói mấy câu còn con nít sao? Sao không hiểu chuyện như vây? Nào ngờ việc này lại chính do cha làm ra, thật quá…”
“Cha nói thử xem cha đã làm ra chuyện gì? Người muốn rèn luyện bọn trẻ, ta có thể hiểu được, không những hiểu được mà ta còn hết lòng ủng hộ…? Nhưng người không thể nói trước với ta một tiếng sao?”
“Chúng ta không có ở đó? Chúng ta không có ở đó là lí do sao? Cha có thể nó cho Vân Trung Hổ, nói cho Du Tinh Thần, thậm chí nói với sư đoàn trưởng của Tiểu Đa ở Cao Võ. Cho dù chỉ nói với bạn cùng phòng của nó, ta cũng không nói gì, nhưng người chỉ ôm lấy rồi lập tức biến mất không có tung tích, người nói thử xem hành động này có khác gì với bọn cướp bóc không?”
“Sau khi người mang thằng bé đi, chỉ trơ mắt nhìn tình hình phát triển tới mức không thể khống chế được, khi Vô Độc Đại Vu xuất hiện, sao người không nghĩ đến việc gọi một cuộc điện thoại về.”
“Vu Minh dùng nhiễu tín hiệu là cái cớ sao? Không biết dùng Kinh Thần Đại Pháp sao? Chỉ cần người dùng một chút, thì chúng ta không cảm ứng được sao? Người ngốc rồi sao?”