“Sợ hãi? Người sợ cái gì chứ? Rõ ràng người biết tình hình đã không cách nào thu xếp được, thậm chí đã đến mức người không mất kiểm soát, người còn suy nghĩ việc của bản thân, rốt cuộc ngươi đang sợ bọn ta đánh ngươi, hay là như thế nào? Người vẫn luôn là lão nhân gia, hay là chỉ đang suy nghĩ đến thể diện của mình, người nói xem nếu vì thể diện của mình mà đẩy cháu trai mình vào chỗ chết, thì cha làm sao bây giờ? Ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Tại sao cha càng già lại càng không đứng đắn như vậy chứ?”
“Cha có lương tâm chút được không?”
“Người nói thử đầu óc người có thể sáng suốt hơn không, lần không hành động nông nỗi này liền xảy ra chuyện?
“Trước tiên cha nói cho ta nghe những năm nay, cha đã làm ra những việc gì rồi..?”
Ngô Vũ Đình không ngừng trách mắng, càng nói càng cảm thấy tức giận.
Tả Trường Lộ ở phía trước nghe đều có chút không chịu nổi rồi.
Tốt xấu gì thì đó cũng là cha của ngươi, nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ chẳng khác gì “Tam nương dạy con.”
“Thôi được rồi, được rồi, đừng nói nữa lão nhị cũng là có lòng tốt”
Tả Trường Lộ cau mày khuyên giải: “Vả lại chẳng phải thằng bé cũng không có chuyện gì sao?”
Trong lòng Lệ Trường Thiên càng ngày càng bị u mê, cặp vợ chồng này điên rồi sao?
Ta đã nói với các ngươi, con trai của các ngươi là bị Hồng Thủy Đại Vu mang đi, đây là chuyện lớn nhất trên đời này rồi chứ?
Các ngươi coi như không có chuyện gì?
Bế quan mấy tháng, kết quả bế quan tới hư luôn đầu óc rồi?
Ngô Vũ Đình đứng bên kia hoàn toàn bùng nổ: “Còn ngươi nữa đó, đến lượt ngươi đứng ra làm người tốt sao?…. lão nhị? Ai là lão nhị của ngươi? Đây là cha của ta, cũng là cha vợ của ngươi, có ai xưng hô như ngươi không? Mau gọi cha đi.”
Vẻ mặt Tả Trường Lộ tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu lại kêu Lệ Trường Thiên một tiếng: “Cha”
Lệ Trường Thiên nghe vậy thì sợ hết hồn, chạy nhanh như con khỉ, xua xua tay, vẻ mặt trắng bệch: “Đừng, đừng, đừng, lão đại, ta không dám nhận, ta thật sự không dám nhận.”
“Không dám nhận?!”
Sắc mặt Ngô Vũ Đình ngày càng đen hơn, trực tiếp đen thành cái đáy nồi!
“Người không dám nhận cái gì? Rốt cuộc là người không dám nhận cái gì chứ? Đây là con rể của người, con gái người là vợ hắn! Con rể của ngươi đó! Con rể người đó! Gọi ngươi một tiếng cha thì ngươi có mất gì đâu mà không dám nhận? Nói đi, có phải người muốn cùng ta chấm dứt quan hệ cha con hay không!”
“Làm sao có thể chứ, đó là điều không thể nào xảy ra, không thể nào đâu, dù ngươi có ở đâu làm gì thì ngươi vẫn là con gái ta, là đứa con gái yêu dấu của ta...”
Ngô Vũ Đình nắm lấy tóc mình, dường như nàng đã muốn sụp đổ đến nơi: “Rốt cuộc là người muốn làm gì... Trên đời này có nhà nào mà lại giống nhà ta không chứ? A a a...”
Thật là phát điên mất thôi.
Bà đây thật là sầu chết đi được!
Nàng vô cùng tức giận mà nói: “Chẳng lẽ sau này Tiểu Đa và Tiểu Niệm gặp ngươi đều phải gọi ngươi một tiếng chú hai à?”
“Vậy không được!”
Lệ Trường Thiên tỏ ra rằng hắn rất kiên quyết trong cái vấn đề xưng hô trên dưới này: “Hai đứa nó nhất định phải gọi ta một tiếng ông ngoại, chúng nó là con của ngươi, làm sao có thể gọi ta là chú hai cơ chứ?”
“Bây giờ người đã biết không thể gọi là chú hai rồi... Vậy người còn có gì mà không dám nhận hả?”
“Ta, ta... Ta ta...Về sau ta... sẽ quen dần với chuyện đó...”
“Người đã làm quen với việc này cũng đã mấy chục nghìn năm rồi... Còn muốn làm quen thế nào nữa?!”
“Đừng vội... chầm chậm thôi...Tích cách của ta có chút vấn đề nhỏ nên cần phải có chút thời gian để sửa đổi đã...”
“Trời ạ!”
Mặt Ngô Vũ Đình vặn vẹo, nàng nắm lấy tóc, kìm nén cơn tức giận, hồi lâu sau nàng mới nói ra được một câu: “Người nói người... Người... đều đã lớn tuổi như vậy rồi... Người làm sao có thể... Không có triển vọng như vậy chứ hả!”
Lệ Trường Thiên vô cùng ngượng ngùng.
Ta không có triển vọng sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn Tả Trường Lộ một chút, chỉ thấy Tả Trường Lộ đang quay mặt nhìn qua nơi khác, trong lòng không nhịn được có chút giật mình.
Bao nhiêu phẫn uất không biết từ đâu tràn về.
Ta không có triển vọng, lẽ nào ta chấp nhận không có triển vọng như vậy sao?
Từ nhỏ ta đã bị gia hỏa này không đánh thì cũng bị đấm cho bầm dập, đợi đến lúc hai người các ngươi kết hôn thì hắn đã đánh ta phải hơn mấy chục nghìn lần rồi!
Thói quen này cũng từ việc hắn đánh ta mấy chục nghìn lần mà tạo thành.
Gả con gái đi là có thể thay đổi việc này trong một sớm một chiều được hay sao?
Ta cũng không có cách nào khác, Ta cũng thật sự bất đắc dĩ mới như vậy có được không hả?
Ta cũng muốn cười híp mắt rồi vỗ vai hắn nói: “Con rể nha, a ha ha con rể nha... Ngươi đi rót cho ta cốc nước đi...”
Nhưng ta không dám làm thế, sợ hắn đã trở thành một loại bản năng của ta mất rồi, a a a a...
Ngô Vũ Đình bụm mặt: “Làm sao ta có thể sống trong một cái nhà như thế này, sao số ta lại khổ như vậy cơ chứ...”
Lệ Trường Thiên hắng giọng một cái, ngượng ngùng nói: “Ngươi đừng có mà nói nhảm, gia đình của chúng ta chắc chắn là đang nằm trên tầng cao nhất, thành công rực rỡ nhất của cái thế giới này… Một nhà có đến ba thiên tài tuyệt thế như này thì ai có thể khinh thường gia đình chúng ta cơ chứ? Tính cả Hổ Tử và Vân Đóa cũng đã là năm người, tương lai lại có thêm Tiểu Đa cùng Tiểu Niệm, chính là bảy người... Gia đình này của chúng ta thế nào? Sao số ngươi lại khổ rồi?”
Ngô Vũ Đình trợn mắt một cái.
Chỉ thấy Lệ Trường Thiên vụng trộm nhìn Tả Trường Lộ một chút rồi nói: “Nếu như, nếu như trong tương lai lão đại tương lai lấy vợ hai nữa... Tính ra chính là tám người rồi nha....”
“Lấy vợ hai?”
Gương mặt xinh đẹp của Ngô Vũ Đình hoàn toàn méo mó lại, ném hết tất cả mọi thứ ra sau đầu, không thèm để ý đến tôn ti trật tự mà bắt lấy lỗ tai của hắn xách lên, hung ác nói: “Người có biết người đang nói cái gì không? Người có biết là người đang nói cái gì không hả?!!”
“Vợ hai này! Này thì vợ hai này!”
Câu nói này hoàn toàn đã chạm đến điểm chí mạng của Ngô Vũ Đình.
Lệ Trường Thiên cong lưng, nghiêng đầu nói: “Con gái… Đau đau đau...”
Hắn bị con gái mình nổi giận kéo lỗ tai bay cả dọc đường... Ngô Vũ Đình bay thẳng đến bên cạnh Tả Trường Lộ hỏi: “Vừa rồi cha ta nói ngươi muốn lấy vợ hai?”