Tả Tiểu Đa chầm chậm gật đầu.
Có một số lời nói, một số sự việc, một số lý lẽ không thể nói bằng lời mà cần tự mình trải qua hoàn cảnh đó mới có thể hiểu ra được.
Lúc trước đã từng nghe đám người Tần Phương Dương, Văn Hành Thiên đều nói qua một số lỹ lẽ trong đó, mặc dù chúng hoàn toàn không có chút giống nhau và sự khác biệt giữa chúng cũng khá lớn nhưng nguyên tắc của chúng là giống nhau, nói chung chính là một đường như một, trăm sông đều đổ về một biển.
Nhưng trước đây mình chưa từng ngộ ra nhiều lý giải sâu sắc như vậy.
Chỉ có bây giờ mỗi một câu nói đi sâu vào trong tâm hồn hắn, khắc sâu vào tận đánh lòng như trống chiều chuông sớm.
“Đã nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ rồi ạ.”
“Trước kia chắc cũng từng có người nói với ngươi những lời này rồi đi?”
“Đúng là có người từng nói qua với ta những lời này, khi ấy ta còn tưởng mình đã hoàn toàn ghi nhớ và hiểu rõ nó, bây giờ nhớ lại, vậy mà ta thật sự không có để những lời nhắc nhở đạo lý thâm sâu ấy trong lòng.”
Hồng Thủy Đại Vu cười hắc hắc rồi nói: “Vậy mới nói, nếu là người có địa vị khác nhau nói ra cùng một câu nói đó sẽ cho ra kết quả khác nhau. Địa vị càng cao càng dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ từ đó nhớ kĩ trong lòng, mở miệng chính là danh ngôn có tiếng, địa vị thấp thì cho dù nói ra danh ngôn tuyệt trác thế nào, người khác cũng chỉ coi như ngươi đang nói vài câu vớ vẩn!”
“Vậy nên, đàn ông sinh ra trên thế giới này đều phải làm một người đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh! nhất ngôn cửu đỉnh là cái gì?”
Hồng thủy Đại Vu cười ha ha một tiếng: “Chính là khi ngươi chức cao vọng trọng, ngươi có đánh ra một cái rắm, cũng có người chuyên viết xem một cái rắm đấy của ngươi có những lý lẽ ý nghĩa gì trong đó! Mấy cái tư tưởng thâm sâu như thế nào đó cũng giống như vậy nên mới có thể để người thể hiện nó bằng một cái rắm!”
Trên mặt Tả Tiểu Đa đã lấm tấm mồ hôi.
Lời nói này thật sự quá là thô tục, tuy lời nói chẳng ra làm sao nhưng lý lẽ rất đúng, hơn nữa.... Ta thật sự thích kiểu nói chuyện như vậy.
Trong lòng Tả Tiểu Đa thầm nghĩ.
Không khỏi nhớ đến mấy người chuyên luyện thư pháp trong xã hội này cũng không có địa vị gì, tự nhiên chữ của họ cũng không đáng đồng tiền, khổ luyện cả một đời, nhiều nhất thì cũng chỉ được tôn lên gọi một tiếng thầy, những tên kia lại rất có địa vị xã hội, đặc biệt là những kẻ có thể làm đến một chức quan nhất định nào đó, dù chữ viết của bọn họ có xấu như gà bới thì vẫn có người vui lòng bỏ tiền ra mua lại rồi khoe khoang mà treo lên tường nhà...
Mặc kệ là người mua hay người bán đều không thấy nhục mà còn cho đó là một niềm vinh hạnh...
Khụ khụ, có vẻ chủ đề đi hơi xa rồi thì phải...
“Hiện giờ chùy pháp của ngươi vẫn chỉ mới đạt đến một nửa của tiêu chuẩn mà thôi.”
Hồng Thủy Đại Vu tiếp tục dạy dỗ: “Cân nhắc chuyện này không phải dựa theo tiêu chuẩn của việc ngươi sử dụng nó một cách thuần thục trôi hay không, nói chung là vì ngươi chưa đạt đến cảnh giới Phi Thiên, các loại lực lượng mới khó có thể hòa hợp với nhau, cũng vì vậy mà ngươi khó mà vận dụng nó một cách thuần thục, vì vậy ngươi cố gắng không sử dụng đến nó khi đối mặt với một kẻ thù, cho dù thỉnh thoảng có lúc không thể không sử dụng, cũng chỉ có thể dùng tối đa là một hai lần gì đấy thôi, có thể dùng nó để đánh lén cũng được, có thể coi nó là át chủ bài cũng được, nhưng không được sử dụng nó trước mặt nhiều người nếu không sẽ dễ dàng bị những người có ý đồ xấu để ý ngấp nghé đến.”
“Yêu tộc rồi sẽ quay về trong tương lai, vì vậy khi ngươi chẳng may phải đối chiến cùng với yêu tộc, chỉ cần yêu quái đó có hơn hai tay trở lên thì ngươi nhất định không được sử dụng loại chùy pháp này; Trừ phi lúc đó thực lực của ngươi đã đạt đến cấp độ từ La Thiên cảnh trở lên... Nếu ngươi chẳng may phải chạm trán với đám Yêu thần của Yêu tộc mà lại sử dụng loại lực lượng không thuần túy này chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.”
Hồng Thủy Đại Vu có chút suy nghĩ, tăng thêm khẩu khí, nói: “Nhớ lấy!”
Trong lòng Tả Tiểu đa trở nên nghiêm nghị.
Thực lực của vị tiền bối này cao siêu như vậy, rõ ràng là người đã đạt đến cấp độ mạnh nhất của thế giới này, vậy mà vẫn còn có thể nói ra những lời chỉ bảo như vậy chắc chắn là có lý lẽ riêng của nó!
Trong lòng lập tức ghi nhớ thật kỹ điều này.
Tuyệt đối không sử dụng loại lực lượng không thuần túy này vào lúc giao chiến với Yêu Tộc trong tương!
Sau đó hai người lại đổi một phương thức khác tiếp tục giao chiến.
Hồng Thủy Đại Vu để Tả Tiểu Đa bắt đầu bạo lộ và phân giải tất cả các chùy pháp tu luyện của hắn ra, một chiêu lại một chiêu xông đến.
“Một chiêu duy nhất!”
“Ngươi hãy dùng hết toàn lực đánh qua đây cho ta, đừng có nghĩ đến việc sử dụng chiêu thức tiếp theo.”
“Hãy lấy ra lực đạo mạnh mẽ nhất tụ lại vào bên trong chiêu thức này sau đó tạm dừng chiêu thức này lại.”
Hắn phân tích từng chiêu từng chiêu một, chỉ ra điểm yếu và điểm mạnh của từng chiêu thức, cùng với... những chỗ vẫn còn thiếu sót.
Cho dù là Tả Trường Lộ cùng Ngô Vũ Đình đang ẩn thân trong bóng tối thì trong lòng cũng vô cùng bội phục và cảm động với sự kiên nhẫn này!
Đừng nói đến cha nuôi, ngay cả cha ruột cũng chỉ có thể đến thế này mà thôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy sự kiên nhẫn này thì ai có thể tin tưởng được đây là chuyện mà Hồng Thủy Đại Vu có thể làm ra.
Ở bên kia Lệ Trường Thiên đều ngây ngốc cả ra rồi!
Đây là... Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Sao ta nhìn không hiểu gì hết?
Hồng Thủy... Tên già này điên rồi à?
Năm đó lúc ta dạy dỗ con gái, đã có thể xem như vô cùng tận tâm rồi, nhưng nếu so sánh với gia hỏa này thì hoàn toàn chẳng là gì hết... Lão già này trúng tà hay gì?
Đột nhiên trong lúc nhất thời Lệ Trường Thiên cảm thấy vô cùng mông lung.
Hắn có cảm giác hắn đã không thể hiểu rõ được cái thế này.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm cái gì?
Ta vừa nhìn thấy cái gì thế này, vì sao việc này lại có thể xảy ra?
......
Trong đầu hắn nhất thời có chút ngơ ngác, phiền muộn muốn chết vì chuyện xảy ra vào hai ngày nay…
Một lúc lâu sau.