Rốt cuộc thì Hồng thủy Đại Vu cũng dạy học xong, nhưng tinh thần không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trong lòng đã cực kì vui mừng.
Năng lực lĩnh ngộ học một suy ra ba của Tả Tiểu Đa khiến Hồng Thủy Đại Vu vô cùng hài lòng, mà sức lực của tên nhóc này lúc nào cũng dồi dào, hầu như không cần nghỉ ngơi để hồi phục lại thể lực lại có sức chịu đựng mạnh mẽ lại càng càng khiến hắn vô cùng hài lòng, sức chịu đựng cũng khiến hẳn phải cảm thán không thôi.
Bởi vì điểm này mà ngay cả Hồng Thủy Đại Vu đang mang trong mình sức mạnh đứng trên đỉnh cao kia, hơn nữa còn là kém thật xa cái chủng loại kia.
Nhìn về phía Tả Tiểu Đa, trong lòng Hồng Thủy Đại Vu chợt xuất hiện một loại cảm giác rằng: Trên con đường võ đạo tên nhóc này chắc chắn sẽ có thể đi xa hơn cả ta!
Đây mới là chuyện đáng để vui mừng.
Đó là một loại cảm giác kiểu như ‘Một cái truyền kỳ lớn nhất từ cổ chí kim sinh ra ngay trước mắt hắn!’ nó chất chứa hưng phấn và vinh hạnh cực độ.
Nhất là mình góp một phần lớn công lao cho sự hình thành của truyền kỳ này!
Sự huy hoàng của hắn một phần là do mình tạo nên càng khiến Hồng Thủy Đại Vu cảm thấy nó còn vinh hạnh hơn cả sự bất tử của sinh mệnh.
“Đoạn đường này giờ không chỉ có mình ta mà đã người kế nghiệp rồi!”
Có thể nói bản thân Hồng Thủy Đại Vu đang cực kì hưởng thụ loại cảm giác này.
Hồng Thủy Đại Vu cảm thấy với việc lần này mình dạy dỗ hắn thì dù cho mình có cùng Yêu tộc chiến đấu mà tử trận nơi sa trường thì cả đời này mình cũng không còn gì hối tiếc nữa!
Bởi vì Tả Tiểu Đa sẽ hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời mình!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, thản nhiên nói: “Các ngươi tới đều đã tới rồi còn muốn xem đến khi nào nữa?!”
Hồng Thủy Đại Vu bình tĩnh nói: “Thủy mỗ ta đều sẽ dạy bảo cho người có duyên, đây là chuyện vô cùng bí mật nhưng không ngờ lại có người biết được không những thế còn lén lén lút lút mà đứng xem nơi góc tối. Đây là đang coi thường Thủy mỗ ta hay sao? Mau ra đây cho ta!”
Theo lời nói của hắn hai chữ “Thủy mỗ” này nói ra phá lệ nghiêm trọng, gằn lên từng chữ một.
Giọng điệu của hắn mỗi khi nói đến hay chữ này đều càng thêm trầm trọng.
Tả Tiểu Đa đang đắm chìm trong sự thư thái và sung sướng mà thể xác và tinh thần hắn mang lại, trận đánh ngày hôm nay đã mở ra một cách đối chiến dạy học mới, để hắn rơi vào một bầu không khí đột ngột rồi lĩnh ngỗ được rất nhiều thứ trong đó.
Rất nhiều những đề bài khó nhằn của võ học đều đã được giải quyết trong ngày hôm nay!
Trận “đánh” này thật sự quá đáng giá!
Ừm, từ khi mình tu hành đến nay, sư trưởng giáo huấn sửa chữa đánh cho không dậy nổi có thể nói là chuyện thường ngày, nhưng với trận đánh này vừa không gây tổn thương gân cốt lại thu hoạch được nhiều kiến thức nhất, xem ra cao nhân làm việc quả là thâm sâu khó lường!
Tiêu chuẩn dạy học cùng cường độ như này nên để cho đám người thầy Tần hiệu trưởng Diệp và thầy Văn nhìn cho kỹ một chút mà tham khảo!
Về sau dạy dỗ ta đỡ phải nghĩ đến đánh đấm kiểu thế!
Chỉ là trình độ dạy học của cao nhân như Thủy lão đây chỉ sợ đám thầy Tần cũng không tham khảo nổi, trình độ này quá cao siêu rồi chứ làm gì giống bọn hắn suốt ngày chỉ biết dựa vào nỗi đau do đánh đấm gây nên để khiến mình nhớ lâu hơn...
Suy nghĩ này xuất hiện trong chớp mắt rồi được hắn phân loại và tóm gọn lại một chút sau đó cộng thêm sự hiểu biết của bản thân hắn, chiếc chùy trên tay chợt lưu động, rõ ràng là đang thử huy động những cảm giác đã thu hoạch được nãy giờ phóng ra ngoài...
Đột nhiên Tả Tiểu Đa bỗng nghe được câu nói kia của Thủy lão thì ngay lập tức giật nảy mình: “Ai? Người nào đến đây?”
Đầu óc Tả Tiểu Đa trở nên tỉnh táo, từ xưa đến nay việc truyền dạy tri thức luôn nghiêm cấm xuất hiện một bên thứ ba tới ngấp nghé, chưa kể Thủy lão không nhịn nổi, ngay cả hắn cũng sẽ không làm!
Một lúc sau, chỉ nghe thấy có người cười to một tiếng: “Thủy huynh, vất vả cho ngươi rồi!”
Chỉ là Tả Tiểu Đa vừa nghe thấy tiếng cười sang sảng này thì nhất thời toàn thân run rẩy, trong nháy mắt trên mặt hắn hiện lên một loại cảm giác sợ hãi lẫn vui mừng khôn xiết.
Hắn hô một tiếng thu lại đại chùy rồi quay người lại.
Nhìn cũng không nhìn mày chạy thật nhanh về hướng phát ra âm thanh đó: “Aaaaaa... chaaaaaa, mẹeeeeeee... gâu gâu gâu...”
Hắn chạy thẳng vào lòng Ngô Vũ Đình đang dang rộng hai tay, cười ha ha: “Mẹ, mẹ, ha ha ha...”
Nhìn mà xem cái đức tính lắc đầu vẫy đuôi kia có khác gì một con chó đang được chủ nhân ôm vào lòng không, chỉ là con chó này này sớm cao lớn hơn chủ nhân rất nhiều, phải nói là một con chó cỡ lớn!
Tả Trường Lộ ở bên kia ngẩng đầu nhìn trời một chút, hơi xoa cổ, có chút xấu hổ thu tay về.
Nhưng cũng không quên thuận tay chà trên mặt con chó cỡ lớn này một cái.
Lệ Trường Thiên đứng một bên ngửa đầu, khóe miệng hơi chút co giật, cũng không dám tiến về phía trước, đứng chắp tay, giả vờ ra một mặt đoan trang.
“Thủy huynh, đa tạ ngươi” Tả Trường Lộ chắp tay với Hồng Thủy Đại Vu nói: “Đa tạ ngươi đã dạy bảo thằng bé này.”
“Đây là con của ngươi?”
“Phải, đúng là con trai ta.”
“Tư chất của con người đúng là không tồi.”
“Quá khen quá khen.”
“Các người đều đã tới rồi, vậy Thủy mỗ ta xin cáo từ, núi cao sông dài, sau này sẽ còn gặp lại.”
“Thủy huynh dốc hết toàn lực dạy dỗ cho con trai của ta, sao không cùng chúng ta trở về cùng nhau uống rượu vui vẻ chuyện trò?”
“Về sau sẽ còn có cơ hội.”
“Thủy huynh đi thong thả.”
“Ừm... Chỗ ta có chút đồ chơi nhỏ cho đứa nhỏ này đây.”
Hồng Thủy Đại Vu quay người đi, bỗng nhiên vung tay lên ném tới một bình ngọc.
Tả Trường Lộ đưa tay đón được: “Đa tạ, Tả mỗ ta thay mặt con trai đa tạ Thủy huynh.”
Lúc này Tả Tiểu Đa từ trong lòng Ngô Vũ Đình ngó ra, có chút nuối tiếc nói: “Thủy lão tiền bối, người muốn đi sao?”
Lúc này Hồng Thủy Đại Vu đã cách xa hơn mười trượng, đầu cũng không quay lại, phất phất tay nói: “Đừng có quên những gì ta đã dặn ngươi, tu luyện cho tốt vào.”
“Vâng, đệ tử một chữ cũng sẽ không quên.”
Tả Tiểu Đa nói: “Không biết về sau phải đi đâu để tìm người?”
“Người hữu duyên ắt sẽ có ngày gặp lại.”
Trong âm thanh của Hồng Thủy Đại Vu xen lẫn một tia vui mừng không thể che giấu.