Mắt thấy Hồng Thủy Đại Vu sắp đi mất, Tả Trưởng Thiên đứng một bên cũng nhịn không được nữa, quát: “Ngươi?”
Hồng Thủy Đại Vu không thèm quan tâm, thân thể đã chậm rãi hóa thành khói xanh rồi biến mất không còn dấu vết.
Lệ Trường Thiên đuổi theo hai bước, lại bị Tả Trường Lộ ngăn lại: “Ngươi đuổi theo Thủy huynh làm gì?”
“Thủy? Thủy mẹ nó chứ...”
Lệ Trường Thiên trợn tròn mắt, lập tức muốn nói toạc ra chân tướng sự việc, lại đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Tạ Trường Lộ lập tức nuối xuống những tất cả những gì mình muốn nói.
“Lão đại... Nói đúng. Ta chỉ định đuổi theo cảm tạ hắn một chút...”
“Cảm tạ hắn? Chỉ sợ là ngươi cảm tạ không nổi đâu.”
Tả Trường Lộ vuốt ve cái bình ngọc vừa tới tay, tối thiểu trong đây cũng phải nặng đến hai ba cân. Hắn tung lên rồi nói: “Tên này vẫn hào phóng như trước đây.”
“Đây là cái gì?” Lệ Trường Thiên có chút hiếu kỳ.
“Cửu tiêu linh tuyền thủy!”
Tả Trường Lôi thản nhiên nói.
“Cửu tiêu linh tuyền thủy? Nhiều như vậy?!”
Lệ Trường Thiên lập tức ngây ngẩn cả người.
Một giọt cửu tiêu linh tuyền này cũng đủ để bồi dưỡng cải thiện ra một thiên tài, thế mà tên này cứ như vậy cho hẳn mấy cân?
Đột nhiên hắn nhớ tới lời con gái mình chém gió: “Người như Hồng Thủy kia, căn bản không dám đụng đến con trai ta, không chỉ là không dám động, mà còn phải bảo vệ con trai ta. Cũng không chỉ bảo vệ con trai ta không đâu, còn muốn dạy dỗ con trai ta. Không những vậy còn phải tặng lễ vật cho con trai ta!”
Lệ Trường Thiên ngây người á một tiếng.
Suýt chút nữa thì ngất luôn tại chỗ...
Lão phu... Lão phu đã không thể hiểu nổi cái thế giới này nữa rồi...
Lệ Trường Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy trước mặt.
Đây chẳng phải là... Mấy chục ngàn giọt?
Tả lão đại nói không sai, bút tích lớn như vậy, hắn thật sự là không trả nổi!
Nhưng mà... Đầu óc của Hồng Thủy Đại Vu kia bị hỏng rồi hả?
Nhiều Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy như vậy, có thể bồi dưỡng ra biết bao nhiêu thiên tài cho đại lục Tinh Hồn đó!
Chỉ mình Tả Tiểu Đa sao có thể dùng hết nhiều như vậy chứ?
Đây đã không phải là giúp đỡ kẻ địch phiên bản trá hình nữa, mà là giúp đỡ kẻ địch trắng trợn luôn, hơn nữa còn bỏ ra vốn lớn giúp đỡ kẻ địch, phát rồ!
“Này này này...”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, đi lên trước nói: “Ta đã nói rồi, con trai ta thông minh lanh lợi người gặp người thích, thích hoa gặp hoa nở, người khác nhìn thấy hắn chắc chắn sẽ thích hắn, bọn họ không những muốn chỉ điểm một ít về võ học, còn muốn tặng hắn rất nhiều quà cáp, không phải chỉ là chút Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy thôi sao, đâu cần ngạc nhiên như vậy... Cha, bây giờ ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”
Lệ Trường Thiên nghe vậy càng cảm thấy huyền huyễn, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, hắn vuốt mái tóc, vẻ mặt ngù ngờ, hoàn toàn không rõ là có chuyện gì xảy ra ở đây.
Đây... Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
“Nhìn nhiều, bớt nói, bớt hỏi, không phải chuyện nên biết thì không cần phải biết làm gì.” Trong lời nói của Tả Trường Lộ mang theo chút cảnh cáo, dạy cha vợ mình đầy tình ý sâu xa.
“Đúng, đúng, đúng, lão đại nói có lý.” Lệ Trường Thiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Đây là...”
Có một người còn thấy kinh ngạc hơn, chính là Tả Tiểu Đa.
“Đây là...”
Hắn chỉ vào Lệ Trường Thiên, chỉ vào cái lão già hại hắn suýt nữa thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được này, quay đầu lại nhìn Ngô Vũ Đình tràn đầy cảm xúc không thể tin được: “Aaaaaa gã đó là là?”
Hình như ban nãy mẹ hắn gọi người này là cha?
Nếu như hắn không nghe lầm, vậy thì cái người này chẳng phải là ông ngoại của hắn sao?
Không, nhất định là ban nãy ta nghe lầm!
Nếu không làm sao cha sẽ nói chuyện với hắn bằng cái giọng điệu đó, giống như đang dạy dỗ tiểu đệ, giống kiểu hắn dạy dỗ Lý Thành Long vậy!
Không, Lý Thành Long vẫn còn chưa tỏ ra khúm núm với hắn như vậy, cho dù là làm tiểu đệ, hắn cũng là tiểu đệ không có thân phận mấy, không có trình độ gì!
“Đây là ông ngoại của ngươi.” Ngô Vũ Đình thấy hơi bất đắc dĩ thật sự, cố gắng gượng giới thiệu cho con trai nghe.
Lúc giới thiệu, chẳng hiểu sao còn cảm thấy hơi mất mặt...
Tả Tiểu Đa sau khi nghe xong, lập tức đần ra như bị sét đánh ngang tai.
Ông ngoại của ta?
Thật sự là cha của mẹ ta, ông ngoại của ta?
Thật sự không phải nói đùa sao?
Lệ Trường Thiên cố gắng nở một cười tươi đầy hiền lành: “Khặc khặc khặc khặc … Bé ngoan, ta chính là ông ngoại ngươi, khặc khặc khặc khặc...”
Trong lúc nhất thời Tả Tiểu Đa không khỏi sợ run cả người, rồi muốn chui vào trong lòng của Ngô Vũ Đình tìm kiếm che chở.
Không trách Tả Tiểu Đa nhát gan, tiếng cười đó quả thực là quá khủng khiếp!
Là người hung tàn có thể sánh tầm, cãi nhau tay đôi được với Đại Vu của Vu tộc đó!
Ngô Vũ Đình thấy buồn bực: “Ngươi phát ra âm thanh gì đấy?”
Tả Trường Lộ nhướn mày: “Ta nói này, ngươi chú ý một tí.”
“…”
Tả Tiểu Đa cơ trí nhường nào, hắn càng phát hiện được, hoặc là nói cảm nhận được, tình huống trông thật lạ, rất vi diệu!
Cứ thấy có loại cảm giác cha hắn đè vị ông ngoại này của hắn, cha ruột của mẹ, cha vợ đức cao vọng trọng… Rất sít sao?!
Người trước nay mắc bệnh thù dai như Tả Tiểu Đa, con mắt hắn đảo quanh, buồn bã nói: “Mẹ, người này là ông ngoại của ta thật sao? Ngươi đang lừa ta đúng không, lão già này đã nói, cha ta đã làm hại khuê nữ của hắn, hai nhà chúng ta có thù không đội trời chung... Thế nên muốn tìm ta báo thù, ném ta tới nơi này... Suýt nữa thì giết chết ta đó…”
Tiểu nhân báo thù chỉ từ sáng tới tối thôi, bây giờ có cơ hội, sao lại không báo chứ?
“????”
Làm hại khuê nữ của hắn?
Ngay lập tức mặt của Ngô Vũ Đình đã đen tới không nỡ nhìn, ánh mắt giống như Đao Phong ngưng tụ thành thực chất, cắt chém lên người Lệ Trường Thiên.
Lệ Trường Thiên lập tức thấy hoảng sợ, cẩn thận giải thích: “Vũ Điểm Nhi... Nói… Nói như vậy, hình như cũng đâu có sai…”
Tả Tiểu Đa tố cáo không ngừng: “Hắn còn nói, cha ta còn hành hạ con gái hắn tới chết… Thế nên, hắn cũng phải hành hạ con trai của cha ta để báo thù...”
Tả Tiểu Đa chỉ vào cái mũi của mình, tủi thân nói: “Con trai của cha ta chính là ta rồi còn gì nữa.”
Tả Trường Lộ ngẩng mặt nhìn trời, vặn cổ, mí mắt chớp chớp, bộ dáng trông giống như lơ đễnh, không hề gì.
Cha ngươi!
Ngươi xử lý!
Nhưng Ngô Vũ Đình đã giận đến xanh mắt rồi, sắc mặt đen như đáy nồi, tiếng thở dốc cũng dồn dập hơn.
“Ngươi!!”
Ngô Vũ Đình rống to một tiếng.
“Ô ồ ồ ồ…”