Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1999 - Chương 1997: Thân Phận Sợ Rằng Không Giấu Nổi Nữa Rồi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1997: Thân phận sợ rằng không giấu nổi nữa rồi (2)

Lệ Trường Thiên bay lên trời nhanh như chớp, nhún bả vai đầy ngượng ngùng, cười ha ha: “Hôm nay... Ha ha ha ha, hôm nay người một nhà đoàn tụ, ta phải trở về đây, lão phu đi trước một bước ha, đi trước một bước...”

“Khụ khụ khụ...”

Lệ Trường Thiên biến thành một luồng hắc quang vội vã rời đi, vội vàng như chó nhà có tang, chạy nhanh như cá vừa lọt lưới.

Về nhà chỗ nào, rõ ràng là đang chạy trốn.

“Vũ Điểm Nhi... Cháu ngoại ngoan, có thời gian ta sẽ lại đi tới thăm các ngươi...”

Trong bầu trời bao la có một tiếng truyền âm được truyền tới, hình như là tiếng vọng cách đây hơn mấy trăm dặm...

Ma Tổ Lệ Trường Thiên bỏ chạy mất người!

“Ngươi đừng chạy! Đứng lại!” Ngô Vũ Đình rống to một tiếng.

Lệ Trường Thiên đời nào chịu đứng lại, càng chạy nhanh hơn, chỉ trong vài giây đã hoàn toàn chạy mất bóng.

Ngô Vũ Đình dậm chân, vẻ mặt tràn đầy tức giận thay đổi không ngừng.

Nhưng còn làm sao được giờ, dẫu sao cũng là cha nàng, là cha ruột, chẳng lẽ lại đuổi theo đánh hắn một trận à?

Cho dù đuổi kịp, thì cũng chỉ phụng phịu được thôi, thôi thì cứ như bây giờ cũng được, mắt không thấy thì lòng không phiền.

“Được rồi được rồi, để hắn đi đi.”

Tả Trường Lộ nháy mắt.

Cuối cùng cũng đi rồi, ta đây khổ quá mà!

“Hừ...”

Ngô Vũ Đình còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bị sự vui sướng khi được gặp lại con trai sau một thời gian xa cách này đánh tan buồn phiền.

Nàng sờ đầu Tả Tiểu Đa, nói: “Tiểu Cẩu Đát, khoảng thời gian này ngươi sống thế nào? Có nhớ mẹ không?”

“Nhớ chứ, làm sao lại không nhớ cho được, nhớ tới sắp điên luôn rồi…”

“Tu vi đạt tới trình độ nào rồi? Aiya, đã Quy Huyền rồi? Con trai ta thật là lợi hại, làm ta nở mày nở mặt quá!”

“Hì hì... Bây giờ ta đã là Quy Huyền, cách Phi Thiên cũng chẳng còn xa nữa…”

“Ồ? Cách Phi Thiên không còn xa là thế nào, ngươi muốn làm gì?”

“Chẳng muốn làm gì.”

“Thật sự không muốn làm gì sao?”

“Có có có, ta muốn là được chứ gì, ta muốn kết hôn... Hì hì... Niệm Niệm mèo đâu rồi ạ?”

“Chị Tiểu Niệm của ngươi còn đang ở Thượng Kinh.”

“Mẹ, sau này phải đổi cách gọi khác, ngươi phải nói: Cô vợ nhỏ của ngươi còn đang ở Thượng Kinh!”

“Ui chà? Con trai ta trưởng thành rồi, muốn thành người lớn rồi, nhưng mà chuyển đổi cách xưng hô, ngươi vẫn phải tự mình đi nói.”

“Ta nói thì ta nói, bây giờ lòng tự tin của ta đang bùng nổ, Niệm Niệm mèo rất có thể không đánh lại được ta. Hì hì…”

“Ha ha…”

“Mẹ, ngươi đừng cười, bây giờ ta thật sự rất lợi hại đó, không phải loại lợi hại bình thường đâu!”

“Ơ, nếu lợi hại như thế, thế sao cái đầu này của ngươi lại thành đầu trọc?”

“Thì là bị ông ngoại hại đó…”

“Lão già kia...”

Lửa giận trong lòng Ngô Vũ Đình lại bị gợi lên.

“Được rồi.”

Tả Trường Lộ xem như là đã nhìn ra được, đứa con này của hắn chẳng có tí thiện cảm gì với ông ngoại của nó... Hắn là đang giành giật bất cứ cơ hội nào để nói xấu đây mà.

Không khéo là, con trai ta giống y ta, ta cũng chẳng có thiện cảm gì với cái mặt hàng kia, nếu không thì sao lại nói cha con trời sinh chứ!

Nhưng mà không thể nói tiếp nữa, ngộ nhỡ lỡ miệng gợi lên tâm lý phản phịch trong vợ hắn, e là nàng sẽ quay đầu mâu đối phó hai cha con, vậy thì thành ra mất nhiều hơn được.

Thế nên hắn quả quyết kêu ngừng, nói: “Dự tính ban đầu của ông ngoại ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, cùng lắm thì cũng là cách làm có chơi xốc nổi thôi.”

“Xí…”

“Ngươi bày vẻ mặt gì ra đấy? Phải kính lão tôn hiền, đã biết chưa?!”

Tả Trường Lộ lại bắt đầu muốn dạy dỗ.

Nhưng Ngô Vũ Đình vừa được lại con trai lâu ngày xa cách, bây giờ đang lúc nàng ở trong tâm lý nâng con trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, sao mà chịu để cho chồng dạy con chứ?

“Khó khăn lắm mới gặp lại được, ngươi nói bớt vài câu đi được không, con trai ta làm chúng ta hãnh diện tới nhường nào, trong lòng ngươi không biết sao?”

“…”

Tả Trường Lộ lại quyết đoán ngậm miệng.

“Mẹ, hình như ta nghe thấy, danh hiệu của ông ngoại của ta là Ma Tổ?”

Trong đôi mắt Tả Tiểu Đa toàn ngôi sao lấp lánh con con: “Mặc dù cách đối nhân xử thế của hắn có hơi không ổn, nhưng thực lực lại rất lợi hại, còn có thể đánh với Đại Vu mà không rơi vào thế hạ phong...”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình liếc nhau, không nhịn được đều giật giật khóe miệng.

Thấy trong hai mắt Tả Tiểu Đa đều là khát khao: “Hóa ra nhà chúng ta, thực chất lại hiển hách như vậy...”

Trong lúc nhất thời, đột nhiên Tả Tiểu Đa cảm thấy ông ngoại cũng không đáng ghét như vậy!

Có ông ngoại lợi hại như thế, thực lực đứng đầu đại lục, vậy chẳng phải là sau này hắn muốn đi ngang cũng là chuyện không thành vấn đề ư?

“Ông ngoại đi về phía nào vậy? Chúng ta mau đuổi theo đi, ta muốn thân cận với ông một chút!”

Tả Tiểu Đa hăng hái bừng bừng.

“Nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Ngô Vũ Đình biết thừa con trai nàng đột nhiên thay đổi thái độ, chắc chắn có vấn đề.

“Không phải ta vừa mới nhớ tới thôi sao, quà ra mắt ông ngoại vẫn chưa cho kìa…”

Tả Tiểu Đa cảm thấy hắn bị lỗ: “Tiền mừng tuổi suốt nhiều năm như vậy chưa cho ta lần nào. Khó khăn lắm mới được gặp mặt, dù thì cũng phải tặng ta chút quà ra mắt chứ, sao chưa gì đã chạy rồi? Hắn cũng kiệt sỉ quá rồi ấy chứ?”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhìn nhau không nói gì.

Cả hai vợ chồng đều cảm thấy, tiểu tử này muốn đòi quà gặp mặt là giả, muốn nhân dịp này kiếm một tên hộ vệ siêu cấp, sau đó trải qua cuộc đời nhàn nhã ăn không ngồi rồi mới là thật...

“Đi thôi, đi về trước.”

“Đuổi theo ông ngoại?”

“Đuổi cái gì mà đuổi? Làm gì có thời gian rảnh để làm chuyện không đâu ấy!”

Một nhà ba người ung dung trở về, nhưng luôn có mấy lời vẫn cảm thấy không có cách nào mở miệng được.

Hai vợ chồng truyền âm với nhau.

“Thân phận của chúng ta, hình như không giấu diếm được bao lâu nữa đâu...”

“Vậy thì không giấu nữa? Hơn nữa, thằng oắt này ranh ma lắm, ngươi tưởng hắn không nói gì là hắn vẫn chưa đoán được gì sao?”

“Tiểu tử này thì trải đời được bao lâu chứ, chuyện cũ của đám cấp cao trong đại lục ít nhất cũng phải là người cấp Thiên Vương mới biết rõ được, hắn cùng lắm thì cũng chỉ nghi ngờ thôi.”

“Nhưng không thể xem nhẹ được, tiểu tử này tinh lắm.”

“Đi bước nào tính bước đó vậy.”

“Thật ra thì cho dù hắn có biết hết rồi thì cũng có sao đâu, hắn muốn sống một cuộc đời nhàn nhã ăn không ngồi rồi là chuyện không thể nào!”

Bình Luận (0)
Comment