Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2000 - Chương 1998: Lĩnh Vực Cấm Không

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1998: Lĩnh vực Cấm Không

“Ta luôn sợ hắn có tư tưởng chán nản biếng nhác, cho dù có đạt tới địa vị khá cao thì vẫn sẽ không tránh được bị thụt lùi so với người đời.”

“Đâu phải ta không sợ, ngươi nhìn hắn luôn tập trung muốn đột phá Phi Thiên chưa, nếu như đạt tới cảnh giới này đã thấy hài lòng, mới thật sự muốn mạng đó... Phải biết rằng hạn chế lớn nhất chúng ta đặt ra cho hắn chính là cảnh giới Phi Thiên, bây giờ nhìn xem, tiểu tử này sắp đạt tới cảnh giới đó tới nơi rồi…”

“Ai mà biết được tốc độ tăng cảnh giới của tiểu tử này lại thần tốc tới thế, quá nhanh...”

“Hôm nay hắn đã biết ông ngoại của hắn là Ma Tổ, e là hắn tìm bừa một nhân vật có địa vị tàm tạm là có thể hỏi ra được con gái, con rể của Ma Tổ là ai, chuyện này phải làm sao giờ?”

“Tạm thời cứ đi một bước tính một bước đã, không thể gạt được cả đời, nhưng tạm thời giấu diếm vẫn là được.”

“… Haizzz.”

“Chuyện của thầy Tần Phương Dương, ngươi định nói sao với hắn?”

“Cái này... Để ta nghĩ xem phải nói sao để cho đả kích ở mức thấp nhất.”

“Ừ, vậy giao cho ngươi đó.” Ngô Vũ Đình ném việc này qua cho Tả Trường Lộ rất suôn sẻ, bản thân nàng yên tâm thoải mái tán gẫu với con trai.

Ba người đi cùng nhau, khi thấy càng tới gần Nhật Nguyệt Quan thì thấy quân đội Vu Minh càng khua chiêng gõ trống rầm rộ xây mấy chục ngàn dặm phòng tuyến gì đó, số người Vu Minh trào ra nhiều không đếm xuể.

“Đây là đang xây dựng khu phòng ngự cấm bay.”

Tả Trường Lộ thở dài, nhìn người phía dưới bận rộn, hắn không nhịn được nói: “Vu Minh, thật không hổ là chủng tộc có ý chí hùng mạnh nhất từ trước tới nay. Phần... Phần tinh thần hy sinh này thật làm xúc động lòng người.”

Chỉ thấy phía dưới kia, một dãy tường thành nguy nga đã xây xong.

Phía trên, một quan quân Vu tộc đứng lên, âm thanh run run hô to: “Các lão tiền bối có ở đó không?”

Ngay lập tức, có rất nhiều âm thanh đáp lại vang lên ở phía dưới: “Ừm!”

“Có ta!”

“Vậy thì xin nhờ các tiền bối!”

Tất cả quân nhân Vu Minh cùng nhau chào.

Lúc này, ba mươi sáu người già tóc trắng bạc phơ tập tễnh đi tới, trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự dũng cảm xen lẫn cả nét thong dong, nhưng lại không thấy có một chút sa sút tinh thần nào.

“Không cần đa lễ, đây đều chuyện nên làm.”

Trong đó, một ông già đứng đầu cười thản nhiên, nói: “Vì Vu Minh, vì con cháu muôn đời, chúng ta... Cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng!”

“Tiền bối uy vũ, lòng trung nghĩa để ngàn đời, mãi mãi lưu truyền!”

Mấy chục ngàn quân nhân xung quanh đứng chỉnh tề chào, qua một hồi lâu vẫn không động đậy.

Ông già đi đầu cười ha ha, cố đứng thẳng người ở nơi cao, ngẩng đầu, xoay người, nhìn đám người già ở đằng trước nói lớn: “Các ông bạn già!”

“Có chúng ta!”

Ba mươi lăm người ở gần nhất đáp.

Ở phía sau bọn họ, còn có một đội ngũ người già rất lớn, tất cả bọn họ đều đầu tóc bạc phơ, thân hình gầy gò, nhưng vẫn cố đứng thẳng sống lưng, sức khỏe dù yếu nhưng tinh thần không giảm, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thản nhiên.

“Căn nguyên của bọn ta bị hao tổn, tuổi thọ cũng đã hết, ngay cả chuyện lên sa trường giết địch, trở thành người trong Phần Thân Lệnh đều đã trở thành vô vọng. Không ngờ được hôm nay, bọn ta vẫn có thể để vinh quang thuộc về bọn ta lại cho con cháu, thật may mắn làm sao! Đời này đáng giá!”

Ba mươi lăm người già cùng cười ha ha: “Đời này đáng giá!”

“Ba mươi sáu tinh vị, trở về vị trí!”

Ba mươi sáu người già, cùng nhau cười ha ha, đồng thời cất bước đi về phía trước, nện bước vững vàng, không có một chút do dự nào.

Ở trên tường thành đã bố trí xong ba mươi sáu chiếc ghế ngồi đặc biệt được vẽ hoa văn Lục Mang Tinh từ lâu.

Mỗi người đi tới trước chỗ ngồi của mình, rồi cùng nhau xoay người nhìn lại.

Phía sau, con cháu đời sau của ba mươi sáu nhà đều quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng: “Hậu bối cung tiễn lão tổ tông!”

Mấy ông già cười to, ngồi xuống nhẹ nhàng linh hoạt lại ngay ngắn.

Ông già đứng đầu nói: “Đừng do dự, khởi trận đi!”

Phía trên, gã quan quân ban bố hiệu lệnh kia lệ nóng doanh tròng, vung mạnh hồng kỳ trong tay, khàn giọng hét lớn: “Khởi trận! Dẫn lực lượng tinh thần, xây lĩnh vực Cấm Không của Vu Minh! Tam Thập Lục Thiên Cương trận, mãi mãi trường tồn!”

“Khởi trận!”

Mấy chục ngàn quân nhân ở đây đồng thanh hét lớn,

Một luồng linh lực khổng lồ bùng nổ liên tục không ngừng, tràn vào trong trận đồ đã khắc xong ở dưới đất từ lâu.

Trong nháy mắt, luồng bạch quang dày đặc xông thẳng lên trời, xuyên qua chín tầng mây.

Cũng vào lúc này, mấy chục ngàn quân nhân đồng loạt rút đao ra cắt mạnh vào cổ tay mình, máu tươi chảy ra như thác nước, rót vào nền trận.

Thế là sau một cái chớp mắt, luồng bạch quang xông lên trời kia chợt biến thành hồng quang, càng trở nên mãnh liệt phóng về phía chân trời xa hơn.

Trên bầu trời, Tinh Hà vẫn sáng chói như lúc bình thường.

Bỗng nhiên, tần suất lấp lóe của quần tinh đột nhiên tăng vọt, từng luồng tinh quang giống như thực chất chiếu thẳng xuống, chúng hợp lại, hòa vào thành một với hồng quang đang xông lên, sau khoảng thời gian giằng co như có như không trong nháy mắt ấy, tinh quang rút ngược về, trở về các vị trí.

Tinh quang về trời, hồng quang lại hóa thành cột sáng rực rỡ, tổng cộng ba mươi sáu cột sáng phản chiếu lên người của ba mươi sáu người đang ngồi trên trên ghế.

“Tam Thập Lục Thiên Cương Cấm Không trận, huynh đệ đồng lòng, mãi trấn giữ Vu Minh!”

Ông già cầm đầu cười ha ha: “Các ông bạn già, đi thôi!”

Tiếng cười to chứa đầy bi thương nhưng dũng cảm hào hùng vang lên: “Đi thôi!”

Sau đó chỉ trong chớp mắt, cột sáng càng trở nên hừng hực, rực rỡ hơn.

Ba mươi sáu ông già cộng thêm cả ghế ngồi, đồng loạt xoay tròn với tốc độ cao, ba mươi sáu cột sáng dần dần xâu chuỗi lại, nối liền ba mươi sáu người lại với nhau, sau đó đột nhiên chấn động.

Chỗ ngồi, đám người già và thêm cả trận đồ ở trong cột sáng cùng lúc biến mất không thấy tăm hơi.

Sau đó trong nháy mắt, một luồng lực lượng lạ lại phóng lên cao không thể ngăn cản.

Tả Tiểu Đa đang quan sát một màn này trên bầu trời chợt cảm thấy cả người trầm xuống, lao thẳng xuống dưới giống như thiên thạch.

Bình Luận (0)
Comment