Lĩnh vực Cấm Không rõ ràng đang phát huy tác dụng, đây là lĩnh vực Cấm Không nhằm vào đại quân Yêu tộc, với tu vi hiện giờ của Tả Tiểu Đa hiển nhiên là không thể chống cự được, không thể duy trì trạng thái ngự không được nữa.
Tả Trường Lộ duỗi tay chộp một cái, túm lấy con trai rồi vác trên lưng, không nhịn được thở dài: “Lĩnh vực Cấm Không của Vu Minh, thành...”
Ngô Vũ Đình lặng lẽ gật đầu, trong mắt chợt hiện lên sự khâm phục.
Chỉ nhìn nhân lực, đội hình ở phía dưới thì đã đủ để biết, Vu Minh quả nhiên đủ khí thế, dám bỏ vốn lớn, quả thật lợi hại!
Vô số người già tóc trắng phơ khom mình hành lễ: “Các huynh đệ cứ đi thong thả đi, bọn ta sẽ tới sau!”
“Tế hồn người tận trung, cơ sở là sinh mệnh, vật dẫn là linh hồn, lấy chiến huyết làm hồn... Vì thiên thu muôn đời, đám lão già Vu Minh này thấy chết không sờn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng…”
Tả Trường Lộ cũng tỏ ra tôn kính, ẩn thân đứng ở trên không, khom người hành lễ.
Suốt chặng đường đi thong thả, bọn họ đã được chứng kiến vô số cường giả tuổi về trời của Vu Minh người trước hy sinh, người sau tiếp bước.
Bọn họ thản nhiên nở nụ cười, bước vào trận đồ đầy dứt khoát và kiên quyết, biến tính mạng và linh hồn của bản thân thành nền cho đại trận, bọn họ hiến dâng tất cả vì sự nghiệp to lớn của Vu Minh!
Bọn họ xây lên lĩnh vực Cấm Không dài mấy chục ngàn dặm bằng sinh mạng, linh hồn và tất cả những gì bọn họ có!
“Đây chính là kẻ địch của chúng ta.”
Tả Trường Lộ khẽ thở dài: “Lúc trước là, bây giờ là, trước khi Yêu tộc trở về, bọn họ vẫn sẽ luôn là kẻ địch của chúng ta.”
Tả Tiểu Đa thấy cảnh như vậy, trong lòng cũng xúc động, hắn trầm giọng nói: “Cha, chuyện Yêu tộc trở về đã là chuyện chắc chắn. Trong tương lai, mọi người chắc chắn sẽ phải hợp lực với nhau để chống lại Yêu tộc, vậy vì sao lại không chọn chấm dứt chiến tranh, cùng chung tay hợp tác với nhau chứ? Ông ngoại là cường giả đứng đầu Nhân tộc, nói sao thì cũng phải có quyền lên tiếng ở một mức độ nhất định, nếu như hắn nói với đám lãnh đạo cấp cao...”
“Không được!”
Tả Trường Lộ nói chắc như đinh đóng cột: “Vu Minh trong giai đoạn hiện giờ vẫn là kẻ địch, phải là kẻ địch!”
“Cha ngươi nói đúng đấy, Vu Minh phải là kẻ địch, kẻ địch sống mái!”
Ngô Vũ Đình khẽ thở dài, nói: “Không có ai tiên đoán được đám Yêu tộc trở về có chiến lực cụ thể mạnh tới đâu, những người ở vào thế khá yếu như chúng ta, chỉ có ở trong tình thế chịu áp lực lớn mới sẽ có cường giả không ngừng ra đời, nếu một khi chiến trường Nhật Nguyệt Quan không còn... Thì những kẻ đang sống ở hậu phương đều sẽ là một đám không có ý chí vươn lên, giá áo túi cơm.”
“Không có áp lực về sự sống và cái chết đè nặng trên đầu thì lấy đâu ra cường giả? Chỉ làm một Võ Giả để thỏa mãn cái ước mơ thời niên thiếu được đi khắp mọi nơi, được bước chân vào giang hồ... Thì cường giả lôi ở đâu ra?”
“Loài người ở Tinh Hồn từ yếu kém trở nên mạnh mẽ như giờ đều là do đã đánh không biết bao nhiêu trận, được kích thích bằng chính máu tươi và sự hy sinh của biết bao nhiêu thế hệ trước!”
Tả Trường Lộ nói đầy hờ hững: “Nếu như thế giới hòa bình thật, Vu Minh ở trong thế mạnh, có lẽ vẫn sẽ giống như cũ bởi vì trong cái sự áp bách mạnh mẽ ấy không có ai dám ngo ngoe rục rịch, nhưng mà nội bộ của đại lục Tinh Hồn chẳng bao lâu sẽ rơi vào cục diện quần hùng nổi dậy tranh giành thiên hạ!”
“Nguyên nhân để nền hòa bình của nội bộ chúng ta kéo dài lâu như vậy là vì có Vu Minh ở ngoài kia tạo áp lực, cái giá mà chúng ta phải trả cho sự hòa bình ấy chính là những xương máu đã đổ xuống ở biên quan này!”
“Cho tới bây giờ lòng người vẫn như thế, không hề thay đổi; có ngoại địch, mọi người sẽ bắt tay với nhau, đoàn kết bền chắc như một sợi dây thừng, nhưng khi không có ngoại địch, ngươi muốn định đoạt, ta cũng muốn định đoạt, như vậy thì kết quả duy nhất là mọi người hô hào tiểu đệ của riêng mình ra đánh một trận... Mãi mãi sẽ là như vậy, nói toạc ra là không có tí trật tự gì.”
“Cái gọi là vương triều thay đổi, triều đại thay đổi,chẳng qua cũng là vì ham muốn riêng của con người mãi mãi không thỏa mãn được mà thôi.”
“Khi không có chiến tranh và ngoại địch, những chiến sĩ này vĩnh viễn cũng chỉ là một đám binh quèn, một đám ngu ngốc có phúc không biết hưởng lại muốn đi chịu khổ… Ai thèm để mắt tới bọn họ?”
“Chỉ khi có kẻ địch cưỡng gian vợ hắn, giết con trai hắn, giết cha mẹ hắn... Chỉ khi tự bản thân trải qua nỗi đau xót tận ruột gan đó thì cái lũ bị mụ mị đầu óc ấy mới biết được bọn họ cần được bảo vệ! Mà người bảo vệ bọn họ đáng để ca tụng nhường nào!”
Tả Trường Lộ nói với giọng mỉa mai, âm thanh cực kỳ lạnh lùng.
“Thế nên, trận chiến tranh này sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, sẽ không thể nào kết thúc. Cho dù, thật sự có một ngày sẽ kết thúc thì cũng phải là... Ngày chín đại lục đều trở về, giang sơn thu về một mối, lúc đó mới sẽ lại quay về cái thời kỳ niên đại... Quần hùng nổi dậy ấy.”
Tả Tiểu Đa nói: “Tới khi đó thật, những người thắng còn sót lại,... Những cường giả đó sẽ trơ mắt nhìn nội bộ của đại lục đấu đá lung tung sao?”
Tả Trường Lộ hờ hững nói: “Cái chúng ta bảo đảm được chỉ có tuổi thọ của loài người được tăng lên, thế giới loài người không đến mức bị diệt sạch. Sau khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có thể sống tiêu dao nơi thế ngoại, hưởng thụ đời người với ý chí của riêng bản thân chúng ta... Chúng ta không thể nào làm bảo mẫu mãi mãi cho bọn họ được, khi ngoại địch bị diệt sạch thì bọn họ thích lăn lộn kiểu gì thì lăn lộn. Đó cũng chỉ khoảng thời gian năm tháng kéo dài mấy chục năm hoặc trên trăm năm mà thôi.”
“Chớp mắt cái là qua.”
“Tỏ ra thản nhiên vì những điều này vốn là một vòng luân hồi không thể thay thay đổi, nó sẽ xoay vần không hồi kết.”
Giờ khắc này, Tả Tiểu Đa thấy khiếp sợ trước sự lạnh lùng của cha hắn.
Ở trong lòng của hắn, cho tới bây giờ cha hắn cũng không phải là người lạnh lùng, sẽ thốt ra những lời như kẻ ở trên nhìn xuống, coi thường chúng sinh như thế.
Nhưng Ngô Vũ Đình lại là khẽ thở phào, trong giọng nói loáng thoáng tràn lộ ra vẻ mệt mỏi khó nói ra lời.