Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2002 - Chương 2000: Ngươi Phải Cố Giữ Bình Tĩnh Đấy!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2000: Ngươi phải cố giữ bình tĩnh đấy!

Với cái độ tuổi này của Tả Tiểu Đa, có lẽ trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó hắn cũng vẫn sẽ thấy khó hiểu, đó là... Loại kinh nghiệm sau khi đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đã gặp ra rất nhiều loại người, và sự mệt mỏi khi đã bảo vệ đại lục cả một đời, bảo vệ suốt… Mấy ngàn mấy vạn năm.

Quanh năm suốt tháng chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến đẫm máu, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại, cái bọn họ thấy lại là sự bại hoại liên tục xuất hiện ở chốn hậu phương, thế sự đầy ghê tởm, đạo đức đầy nhơ nhuốc. Mà sau khi loại nhận thức này xuất hiện liên tục, bọn họ càng đào móc càng nghĩ ngợi nhiều thì sẽ càng thấy buồn bã mệt mỏi.

Cho dù qua biết bao lần, sử dụng vô số thủ đoạn, biết bao lần giáo dục khai thông dân trí, dù cho có vô số nhân vật anh hùng, người tràn đầy lòng nhiệt huyết trổ hết tài năng, nhưng cái mà bọn họ không tài nào phủ nhận được đó là, vẫn không ngăn cản được cái sự ti tiện và ghê tởm đã ăn sâu vào trong tận xương máu của lòng người!

“Đi thôi.”

Tả Trường Lộ phất tay áo, mang theo Tả Tiểu Đa đi một mạch về phía Đông, tăng nhanh tốc độ.

Phía trước chính là Nhật Nguyệt Quan.

Có thể loáng thoáng thấy được, phía dưới, hai quân đang đối chọi, giết tới máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Một bên là quân đội Vu Minh, còn bên kia là quân đội của Đạo Minh.

Tả Trường Lộ dừng chân một lát, nói: “Quân đội Đạo Minh, cũng đã có được vài phần phong thái chiến đấu thiết huyết... Nếu bọn họ liên tục như vậy thêm chục năm nữa, Đạo Minh chắc chắn sẽ có một đội quân hùng mạnh vô địch. Nhưng mà không biết trời cao có cho thời gian không thôi.”

Ngô Vũ Đình khinh thường nói: “Ta cũng chẳng trông cậy gì vào bọn họ đâu, đặt hy vọng vào bọn họ, còn không bằng chịu khó đề cao tu vi của bản thân lên ít thì sẽ có thêm một phần thực lực để chống lại kẻ địch.”

“Đạo Minh cũng đang xây dựng lĩnh vực Cấm Không, nhưng mà... Phương pháp có hơi chậm thôi. Hơn nữa người của bên đó... Khụ, không dám hy sinh.”

“Đợi đưa ngươi tới Phong Hải xong thì ta và mẹ ngươi phải qua bên Đạo Minh xem xét chút.”

Tả Trường Lộ chậm rãi nói.

Ánh mắt của Ngô Vũ Đình trở nên cực kỳ lạnh lùng sắc bén.

Đạo Minh phá hư quy tắc hai lần liên tiếp, ám sát Tả Tiểu Đa; khi đó, hai vợ chồng bọn họ đang bế quan tới thời khắc mấu chốt, nên mới chỉ đòi chút lời lãi thôi.

Nhưng nếu bọn họ nghĩ chuyện này qua nhẹ nhàng thế, thì cũng coi thường Ngự Tọa Tuần Thiên và Vũ Ma quá rồi.

Ám toán con trai của ta hai lần, bồi thường ít đồ là tưởng xong chuyện à?

Trên cõi đời này, lại có chuyện tốt như vậy ư?

Nếu như thế cũng được thì ta cũng qua bên Đạo Minh các ngươi đại sát vài đợt chắc được chứ nhỉ?

Dù sao thì đến lúc đó bồi thường ít đồ là được ấy mà, đồ, ta có đầy.

Nhưng chỉ mấy thứ mà Hồng Thủy Đại Vu mới cho kia cũng đã đủ để bọn ta bồi thường mấy ngàn lần rồi còn đâu…

“Vậy cha, mẹ, các ngươi phải cẩn thận đấy nhé, nếu không thì các ngươi tìm ông ngoại đi chung với các ngươi được không? Có đại cao thủ như hắn đi theo thì mới yên tâm được.”

Tả Tiểu Đa nói: “Thật ra thì đến nơi này thì đã coi như là về tới địa bàn của chúng ta rồi, tự ta trở về là được, ta về đợi các ngươi xong việc. Chúng ta tạm biệt nhau ở Phong Hải, còn có chị Tiểu Niệm nữa, người một nhà chúng ta lại đoàn tụ ở Phong Hải.”

“Cũng được.”

Ngô Vũ Đình nói: “Nếu như thế thì ngươi tự trở về đi, chờ khi bọn ta trở lại, sẽ gọi thêm cả chị Tiểu Niệm của ngươi, người một nhà chúng ta đoàn tụ ở Phong Hải.”

“OK, quyết định vậy đi, các ngươi liên lạc với ông ngoại nhanh lên.”

Phía sau chiến trường, vô số quân nhân của Tinh Hồn, cũng đang chọn phương pháp giống na ná với Vu Minh để xây lĩnh vực Cấm Không.

Ba người nhìn hồi lâu, trong lòng đều tràn đây loại cảm xúc khó diễn tả được bằng lời.

Loại cảm giác chua xót chát chúa, nóng rực…

Anh linh của hôm nay, Vạn Lý Trường Thành của ngày mai.

Câu nói này đã được thể hiện bằng cách cực đoan nhất, thẳng thắn nhất ở ngay lúc này, ở ngay trên chiến trường huyết nhục bay tứ tung này.

“Vì sao ta lại cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ với cái sự chết lặng của hậu phương, lại thờ ơ với sống chết và vinh nhục, là bởi vì nơi này, vì những người này.”

Tả Trường Lộ nhìn phía dưới, nhìn những binh lính già cả của Tinh Hồn đang dung hợp linh hồn, sinh mệnh và cả cơ thể của bản thân vào quan ải, sức mạnh tinh thần được khơi thông biến thành lĩnh vực Cấm Không.

Bọn họ đã bảo vệ dân chúng, quốc gia bằng tất cả những gì còn sót lại, nhưng những người mà bọn họ đã đánh đổi cả sinh mạng để bảo vệ đó đáng để bọn họ tận tâm tận lực như thế sao?!

Trong giọng nói của Tả Trường Lộ tràn đầy kính ý: “Rất nhiều lúc, ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho bọn họ.”

Tả Tiểu Đa im lặng không nói gì.

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Nhưng mà, đây là một vấn đề về nhân tính, còn là vấn đề của xã hội, cho dù là thần tiên, cho dù Ngự Tọa Tuần Thiên đại nhân đứng đầu của Nhân tộc cũng đều không thay đổi được!

Thói hư tật xấu vẫn sẽ luôn tồn tại, đâu phải chỉ dựa vào sức người là làm thay đổi được?!

Một hồi lâu sau, Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng cũng bởi vì có sự tồn tại của cái ác và sự đồi bại, nên những hy sinh ở giờ phút này mới càng làm nổi bật được cái thiện và lòng trung thành.”

“Đúng thế.”

Tả Trường Lộ vỗ vai con trai, cười nói: “Những lời này rất thâm thúy đó.”

Cả gia đình không bàn tới vấn đề này nữa, vấn đề này càng bàn thì càng thấy nghiêm trọng hơn thôi.

Thật lâu sau, bọn họ nhớ lại, hình như bọn họ cũng chỉ thảo luận đúng một lần về sự đồi bại và xấu xa của lòng người.

Rời khỏi Nhật Nguyệt Quan, hai vợ chồng thả Tả Tiểu Đa xuống, không hề do dự xoay người cưỡi gió bay đi.

Không trung.

“Vì sao không nói với con trai chuyện của thầy Tần?”

“Ta nghĩ một hồi lâu thì thấy chúng ta nói với nó thì không ổn lắm.”

“... Haizzz.”

“Nói sau đi, không an ủi được, cũng không xoa dịu được. An ủi con trai thì chúng ta lại trông có vẻ bội tình bạc nghĩa quá, mà không an ủi thì bản thân lại càng không yên lòng. Nhưng mặc kệ ra sao, chuyến tới Thượng Kinh này của Tiểu Đa là chắc chắn phải đi, bắt buộc phải đi.”

Bình Luận (0)
Comment