Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2003 - Chương 2001: Ngươi Phải Cố Giữ Bình Tĩnh Đấy! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2001: Ngươi phải cố giữ bình tĩnh đấy! (2)

“Thù này không những phải báo, mà còn phải để Tiểu Đa tự mình báo thù!”

“Thậm chí khi chúng ta ở bên Tiểu Đa, hắn sẽ rất khó bộc lộ bản thân, lúc nên để cho đứa trẻ làm việc độc lập thì buộc phải buông tay, buông tay hết mức có thể.”

Tả Trường Lộ nói đầy thấm thía: “Bây giờ hắn đã có các mối quan hệ của riêng bản thân hắn. Hắn ngoài việc cần có mối quan hệ xã hội riêng, còn phải có mối quan hệ xã hội cốt lõi của bản thân nữa. Mà mối quan hệ này chúng ta không thể can thiệp vào, cho dù là với thân phận, lập trường nào đi chăng nữa.”

Ngô Vũ Đình thở dài, gật đầu, nàng đương nhiên hiểu những gì chồng nàng nói là có lý, nhưng cảm giác nóng ruột nóng gan của một người mẹ, nàng không tài nào xua tan được.

“Yên tâm đi, có Vân Đóa ở bên kia, vả lại ông ngoại hắn cũng không đi xa thật... Vẫn đang luôn âm thầm đi theo hắn, chuyến đi này của hắn sẽ không có nguy hiểm thật đâu.”

Tả Trường Lộ mỉm cười: “Chúng ta xử lý chuyện của bản thân xong xuôi trước đã, sau đó qua chỗ Tiểu Niệm, chắc chắn nàng đang nóng ruột đợi tin của Tiểu Đa.”

“Được!”

Hai vợ chồng hóa thành gió bay đi.

Mà bên kia, Tả Tiểu Đa một mình vội vã trở về, tuy nóng lòng trở về nhưng tâm trạng của hắn cũng hiếm khi thấy vui vẻ như bây giờ, suốt dọc đường đi cảm xúc của hắn mênh mông dạt dào, gần như là muốn cất tiếng hát ca luôn.

Cha mẹ cho hắn khoảng chừng một nửa bình Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy lớn mới vừa lấy được kia!

Đó toàn là thứ có ích thôi đấy!

Cảnh giới nào cũng dùng được, có thể sử dụng ở mức tối đa nhất, không ngừng mà áp súc, tinh luyện không ngừng.

Đây cũng là một khoản tài nguyên khổng lồ!

Không chỉ hắn, đám người Niệm Niệm mèo, Phù Phù, Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh... Hì hì, đủ dùng đủ dùng!

Nên bắt bọn họ viết bao nhiêu phiếu nợ cho mình đây?

Tả Tiểu Đa tính toán, nếu như thu hết nợ thì tài sản của bản thân hắn hình như... Có thể độc chiếm ba đại lục này rồi!

Hú hú...

Mà suốt dọc đường đi này, điều mà Tả Tiểu Đa nghĩ đến nhiều nhất, cũng là vấn đề về thân phận của cha mẹ hắn.

Tả Tiểu Đa đã cảm thấy thân phận của cha mẹ hắn không đơn giản từ lâu rồi, nhưng không ngờ được là thân phận của bọn họ thực tế còn khó lường hơn những gì hắn đã nghĩ.

“Ma Tổ lại là ông ngoại của ta, chậc chậc... Ma Tổ là nhân vật đứng đầu của đại lục Tinh Hồn chúng ta, cùng thời với Ngự Tọa Tuần Thiên và Trích Tinh Đế Quân, gần như là kề vai sát cánh, cha ta là con rể của Ma Tổ, mẹ ta là con gái của Ma Tổ, cũng là xếp sau hai vị đại nhân Ngự Tọa và Đế Quân một thế hệ thôi, có nghĩa là hai người bọn họ cùng thế hệ với Tả Hữu Thiên Vương, ít nhất thì cũng là đồng lứa… Vậy thì không thể nào không có chút tiếng tăm gì mới đúng chứ nhỉ?”

“Đây tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra!”

“Điều quỷ dị hơn đó là hình như ông ngoại rất sợ cha ta…”

“Chuyện này mới thật sự là ly kỳ, trên đời này nào có chuyện cha vợ sợ con rể, ngược lại thì đúng hơn ấy!”

“Nếu thế thì, cha ta rất có thể là một nhân vật có sức ảnh hưởng cực kỳ cực lớn... Nhưng mà rốt cuộc là lớn tới đâu nhỉ?”

“Ừm, ta họ Tả, cha cũng họ Tả, Ngự Tọa Tuần Thiên cũng họ Tả, vậy cha có phải là con trai, hay cháu chắt của Ngự Tọa đại nhân không nhỉ? Mặc kệ là bối phận, thân phận, bối cảnh hay lai lịch, đều có thể giải thích được cho đủ loại chuyện lạ bây giờ rồi!”

Tâm trạng của Tả Tiểu Đa rất vui vẻ.

“Hóa ra ta lại là nhị đại, ít nhất cũng là tam đại!”

“Đã thế còn là nhị đại siêu cấp, tam đại siêu cấp nữa!”

“Haizz... Thật là thất bại, ta rõ ràng có thể làm cá mặn ăn không ngồi rồi nằm chờ chết, có một cuộc đời an nhàn sung sướng, khắp đại lục cũng không ai dám trêu chọc ta, nhưng ấy rồi bản thân lại phải gù đầu phấn đấu trở thành thiên tài đệ nhất thiên hạ… Ờm, cái này giống như kiểu rõ ràng có thể thắng người ta nhờ thân phận, ta lại cứ muốn dựa vào vẻ đẹp, tài hoa và sự cố gắng…”

“Thật ra thì ta cảm thấy câu này rõ ràng là đang nói về ta mà, ta là thiên tài thật, một đại thiên tài luôn, đã thế còn cố gắng như vậy, đồng thời còn là một soái ca, một soái ca ngời ngời luôn ấy chứ!”

Người Tả Tiểu Đa như đi trong gió.

Bây giờ hắn cơ bản đã xác định được thân phận của bọn họ, thế nên hắn mới không hỏi cha mẹ hắn.

“Điểm mấu chốt trong đó đã rõ ràng rồi, sau này điều tra thêm tí là biết chân tướng ngay thôi! Hừ… Còn muốn gạt ta... Gạt ta từ nhỏ tới lúc ta lớn như vậy... Có cha mẹ nào như các ngươi không? Hơn nữa, các ngươi nói sớm một chút, ta cũng chưa chắc đã ăn không ngồi rồi nằm chờ chết được mà... Ta ưu tú như vậy, cố gắng như thế, còn đẹp trai thế này, ta sẽ là loại người… Cá mặn đó sao?”

“Haizzz... Nói đi nói lại làm cá mặn thật sự quá sướng luôn…”

“Nếu được lựa chọn, ta thật sự muốn được làm cá mặn từ nhỏ, sống cuộc đời nhàn tản, chỉ nghĩ thử thôi đã thấy thèm rồi... Nhưng từ lúc tu luyện tới bây giờ... Hình như đã không làm cá mặn được nữa rồi, buồn quá…”

“Ta đây đã giành được thành tựu Thiên Kiêu, năng lực quá mạnh, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, kẻ địch phải đối mặt cũng càng mạnh… Mà ta đã ưu tú như vậy rồi, năng lực lại mạnh quá, ngược lại lại trở thành khuyết điểm... Thế nên sau này chắc chắn phải đối mặt với kẻ địch mạnh hơn, đây có khác gì đang bắt ta nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn đâu…”

“Ông trời của ta ơi... Giấc mộng cá mặn của ta... Càng ngày càng cách xa ta hơn rồi…”

“Niệm Niệm mèo ơi... Mau lại đây cho ta sờ cái, để bù lại chút tâm hồn bị thương của ta… Bây giờ chỉ có sờ mèo ta mới vui lên được… Nhưng mà mèo này không phải loại mèo kia…”

Tả Tiểu Đa vừa tươi cười rạng rỡ, vừa thở ngắn than dài, cũng không biết là do muốn sao được nấy hay là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Reng reng renggggg”

Điện thoại di động reo lên.

Tả Tiểu Đa vừa nhìn, không phải vợ yêu Niệm Niệm mèo đại nhân thì còn là ai vào đây nữa, thế nên hắn chẳng chần chờ gì nghe máy, giọng hắn ngọt tới ớn: “Niệm Niệm mèo meo meo...”

Giọng của Tả Tiểu Niệm: “Cẩu Đát! Ngươi tới đâu rồi? Cha mẹ đâu?”

Bình Luận (0)
Comment