“Bây giờ ta về qua Nhật Nguyệt Quan, cha mẹ có chuyện quan trọng khác phải làm nên đã đi rồi... Cha nói làm xong việc sẽ tới tìm chúng ta, ngươi tới Phong Hải hay là ta đi Thượng Kinh đây? Hì hì hì... Niệm Niệm mèo, ta nói ngươi nghe nè...” Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở.
Giọng của Tả Tiểu Niệm rất trầm: “Ngươi vui như thế... Haizzz, có chuyện rồi.”
Tả Tiểu Đa bỗng cảm thấy không ổn, kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”
“Có chuyện này...”
Giọng của Tả Tiểu Niệm tràn đầy bi thương: “Ngươi phải hứa với ta đã, Tiểu Đa, ngươi phải cố giữ bình tĩnh đấy…”
“Chuyện gì vậy? Ngươi đừng làm ta sợ...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy tim đập thình thịch, một loại dự cảm bất thường chợt xông lên đầu, sắc mặt hắn từ từ trắng bệch: “Là Phù Phù hay là Long Vũ Sinh, hay là...”
“Đều không phải.”
Tả Tiểu Niệm trầm giọng nói: “Là thầy Tần.”
“Thầy Tần?” Tả Tiểu Đa trong lúc bất chợt cảm giác đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy thanh âm của bản thân đang hỏi theo bản năng: “Thầy Tần Phương Dương đâu? Hắn sao thế?”
Giọng Tả Tiểu Niệm giống như xét đánh ngang tai: “Thầy Tần... Đã qua đời.”
“Đã qua đời...”
Trong bỗng chốc, Tả Tiểu Đa cảm giác được trong lòng hắn chợt vang lên một tiếng sét đánh, đánh nát trái tim hắn thành từng mảnh nhỏ, dường như cả vũ trụ đều nổ tung trước mắt hắn.
“Thầy Tần đã qua đời?”
Hắn thì thào tự nói, đột nhiên giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Nói nhảm! Sao thầy Tần lại chết được?”
m thanh mệt mỏi của Tả Tiểu Niệm truyền đến: “Thật sự...”
“...”
Nghe những gì Tả Tiểu Niệm nói, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy cả người như kiệt sức, nhẹ buông tay, điện thoại di động rơi bộp một cái trên mặt đất.
Trong điện thoại di động, âm thanh của Tả Tiểu Niệm vẫn còn đang không ngừng truyền đến.
Nhưng Tả Tiểu Đa đã chẳng nghe vào nữa rồi, hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, cuộn mình lại, hắn cảm thấy đầu ong ong như muốn nổ tung.
Không nghĩ được cái gì cả, còn mất cả năng lực tự hỏi nữa.
Cả người hắn rét run, đột nhiên hắn cảm thấy ngày xuân này lạnh tới thấu xương.
Trong cái đầu đang quay cuồng của hắn cũng chỉ còn lại hình ảnh của Tần Phương Dương, mà những hình ảnh đó thì đang thay phiên nhau hiện lên ở trong đầu hắn.
Ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Tần Phương Dương đứng cản trước mặt hắn: “Ngươi dám đụng vào học trò của ta, ta làm thịt cả nhà ngươi!”
Giọng nói kia vững vàng như chém đinh chặt sắt vẫn còn đang vang ở bên tai!
Trên Phượng Hồi Đầu.
Tần Phương Dương hóa thành một đường kiếm quang từ trên trời giáng xuống: “Tiểu Đa, ngươi cũng ở nơi đây à.”
Khi đi học, thân thể kia giống như một ngọn nến chọc trời, bốc cháy hừng hực, hắn truyền tâm pháp hết mình cho học sinh, hy sinh chính bản thân để đúc kiếm tâm vì học sinh của hắn.
Ngày Hà Viên Nguyệt qua đời ấy, bóng lưng cô độc nản lòng thoái chí ấy của Tần Phương Dương...
Sau vụ chuyện ở dãy núi Tinh Mang... Tần Phương Dương đi tới Cao Võ Tiềm Long, kiểu tóc được chải chuốt cẩn thận, bộ âu phục phẳng phiu, dáng vẻ sạch sẽ tươm tất, ra vẻ tới giữ thể diện cho học sinh của mình…
“Ngươi là học trò của ta, sao ta lại không cần các ngươi chứ?”
Tần Phương Dương dường như đứng ngay ỏ trước mặt hắn, nở nụ cười đầy ấm áp…
...
Nhưng mà bây giờ, ngươi nói lại nói với ta, thầy Tần đã chết?
“Aaaaaa ~~~~~”
Tả Tiểu Đa ôm đầu, khẽ gào lên.
Thầy Tần Phương Dương đáng yêu dễ mến đáng kính sẽ bỏ lại hắn rời đi mãi mãi sao?
Hắn chết như thế nào?
Là kẻ nào đã giết hắn?!
Tả Tiểu Đa gầm lên điên cuồng.
Từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cả người hóa thành một đường lưu quang bay vụt đi!
Hắn điên cuồng dồn hết tâm trí, hết sức mình bay về phía Thượng Kinh!
Dọc đường đi hắn đụng phải một hố đen không gian dài ngoắc!
Tả Tiểu Đa bất chấp tất cả dồn chân khí, không màng gì thiêu đốt khí huyết của bản thân, giờ trong đầu hắn chỉ còn đúng một ý nghĩ là lên đường, mau chóng tới nơi thầy Tần qua đời.
Cho dù khi Tả Tiểu Đa bị vô số cường giả đuổi giết, hắn cũng không liều lĩnh tới như thế!
Tốc độ trong giờ khắc này của hắn đã vượt xa tốc độ của tất cả những lần chạy trốn, né đuổi giết lúc trước!
Trong lúc chạy như điên, hai mắt Tả Tiểu Đa một màu đỏ thẫm!
Mặc kệ là kẻ nào giết thầy Tần, ta cũng phải bắt ngươi nợ máu! Trả bằng máu!
Thầy Tần, anh linh của ngươi nhìn thấy không, học sinh của ngươi đến rồi đây!
Tiểu Đa của ngươi đã đến rồi!!
...
Bên phía Phong Hải, bởi vì Tả Tiểu Đa vẫn mãi không có tin tức, cuối cùng vào hai ngày trước, sự kiên nhẫn của Lý Thành Long đã bị hao hết, hắn tuyên bố mệnh lệnh tất cả mọi người phải tham gia chuyến rèn luyện đầy chết chóc.
Tiểu đội với Tả Tiểu Đa là trung tâm.
Từ Lý Thành Long trở xuống, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Cao Xảo Nhi, Độc Cô Nhạn Nhi, Bì Nhất Bảo, Vũ Yên Nhi, Hạng Xung, Hạng Băng, không có ngoại lệ, tất cả đều được sắp xếp nhiệm vụ đầy gian nguy.
Ra ngoài rèn luyện, nếu không đột phá được Quy Huyền thì không được trở về!
“Chuyến đi rèn luyện lần này, chỗ nào nguy hiểm thì tới đó, không đạt được mục tiêu thì không được quay lại, người không đạt được mục lại trở về coi như tự xin ra khỏi đội, không còn là thành viên của tiểu đội chúng ta nữa.”
Lý Thành Long ban bố mệnh lệnh quyết tử.
“Tả lão đại không có tin tức lâu như vậy, khắp đại lục đều đang tìm, nhưng lại không tìm được chút dấu vết nào... E là... lành ít dữ nhiều.”
“Người làm được chuyện này trong âm thầm lặng lẽ như vậy thật sự là có quá ít.”
“Thế nên chúng ta phải báo thù, báo thù cho Tả lão đại, có xác suất rất lớn là sẽ phải đối mặt với nhân vật đứng đầu của ba đại lục.”
“Thế nên chúng ta phải mau chóng trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Chuyện lớn chúng ta giúp không được gì, là vì tu vi của chúng ta thấp, không có tác dụng gì mấy, nhưng mà như vậy rất mất mặt! Rất mất mặt! Vậy thì phải đền bù lại bằng cách cố nâng cao tu vi hết mức có thể!”