Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2005 - Chương 2003: Tin Dữ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2003: Tin dữ (2)

“Tất cả mọi người đều phải ra ngoài rèn luyện cho ta!”

“Chiến đấu!”

“Nhà ai có quan hệ xin lên chiến trường được thì lên chiến trường!”

Lý Thành Long nhanh chóng nói qua một lượt về tình hình hiện giờ, chỉ ra mục tiêu rèn luyện của lần này, sau đó không nói thêm gì thừa thãi nữa, một mình một người ra ngoài rèn luyện, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không để lại chút dấu vết nào.

Những người khác cũng đều đâm đầu vào những khu hoang dã mênh mông.

Người duy nhất để lại lí do là Chân Phiêu Phiêu, nàng trực tiếp xin nghỉ với trường học để ra ngoài rèn luyện, nhưng cũng chớp mắt cái là mất tung tích, không ai biết đang ở đâu.

Khi đi học, Văn Hành Thiên nhìn phòng học vắng hơn nửa học sinh, tim hắn đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu.

Hai học sinh Mạnh Trường Quân, Hách Hán ngồi đợi ở trong phòng học cũng tự dưng thấy tim đập nhanh.

Mọi người đều là học viên cùng khóa, cả đám ai mà chẳng có cái tiếng thiên tài, nhưng vào Cao Võ học tập chưa được bao lâu, sự chênh lệch giữa bọn họ cũng bị kéo ra hoàn toàn rồi.

Ngay cả đám người Chân Phiêu Phiêu cũng đã lên Ngự Thần hết rồi, sắp sửa đạt tới đỉnh Ngự Thần, mà chính hắn vẫn đang lăn lê bò lết ở cảnh giới Hóa Vân.

Cái giây phút khi bọn họ nhìn dáng vẻ Chân Phiêu Phiêu rời khỏi phòng học dứt khoát, không có chút lưu luyến gì với những người bạn học hồi trung học này, nàng ra ngoài lịch luyện mà không hề chùn bước kia…

Thậm chí, đến cả nói với bọn họ một câu cũng không.

Mạnh Trường Quân ngây ngẩn hết cả người.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào hắn cũng rèn luyện, đối chiến, mài dũa chung với Hách Hán... Rõ ràng bản thân cũng tiến cảnh mà!

Nhưng bây giờ... Mạnh Trường Quân lại hoảng sợ phát hiện ra rằng, có vẻ chính hắn trong lúc vô tình đã bước lên con đường tà đạo mà trước giờ bản thân hắn vẫn luôn thấy chướng mắt!

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào ta bắt đầu thấy đố kỵ Tả Tiểu Đa?

Và rồi bắt đầu từ khi nào, ta có địch ý với Tả Tiểu Đa, thậm chí còn coi hắn là thù địch?

Khi vừa mới bắt đầu, mọi người rõ ràng là bạn tốt chân thành quý mến lẫn nhau... Từ lần hỗ trợ cho nhau trong cuộc tỷ thí ở Trung Nguyên, luôn ở chung hòa hợp với nhau tới tận Cao Võ Tiềm Long…

Nhưng bắt đầu từ khi nào, ta lại rút khỏi nhóm đó?

Chân Phiêu Phiêu càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng hờ hững với hắn, có lẽ... Nàng cảm giác được ác niệm với Tả Tiểu Đa và sắc niệm, dục niệm ở trong lòng hắn.

Lý Thành Long không nhận hắn, nguyên nhân có lẽ cũng giống vậy…

Nhưng mà... Ta trước giờ cũng đâu có nghĩ sẽ thành ra như vậy!

Hách Hán ngồi bên đụng hắn một cái: “Lão đại, trông có vẻ Chân Phiêu Phiêu muốn đi tìm Tả Tiểu Đa đó, nhưng mà lần này Tả Tiểu Đa mất tích, còn mất tích lâu như vậy, biết đâu chừng đây lại là cơ hội của lão đại ngươi... Nếu như hắn chết ở bên ngoài, cơ hội của lão đại ngươi…”

Hách Hán bày ra dáng vẻ sầu não thở dài: “Tả Tiểu Đa chắc là bị người ta âm thầm giết rồi…”

Tầm mắt của Mạnh Trường Quân chuyển từ chỗ cửa qua, những nghĩ rối loạn cũng bị gác lại. Sau đó ánh mắt của hắn, tầm mắt của hắn, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt của Hách Hán.

Chết ở bên ngoài?

Tả Tiểu Đa là người dẫn đầu chung, lão đại chung của đám người chúng ta, ngươi lại nói hắn chết ở bên ngoài với cái giọng điệu nhẹ nhàng như thế à?

Sao ngươi có thể nói ra những câu như thế được chứ?!

Cho dù Phiêu Phiêu thích hắn, không thích ta thì đây cũng là sự lựa chọn của một người, từ trước tới giờ ta không hề hy vọng Tả Tiểu Đa sẽ chết!

Ta còn hy vọng hắn trở về bình an nữa kìa!

Không phải vì cái gì khác, chỉ đơn giản là vì bây giờ Tả Tiểu Đa đã là một nòng cốt của Cao Võ Tiềm Long, cũng là lão đại chung của đám học sinh cả bốn khóa mà tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục!

Hắn là linh hồn trung tâm của chúng ta cả đời này!

Ai lại mong hắn chết chứ?

Ai dám hi vọng hắn chết?

Hách Hán, sao ngươi lại nói câu này ra miệng được vậy?

Mạnh Trường Quân đột nhiên thấy sợ hãi trong lòng, hắn nhìn vóc người vạm vỡ giống ngày thường của Hách Hán, râu quai nón đã có hình thức ban đầu, vẻ mặt hào sảng, dáng vẻ cẩu thả, trông như chẳng để ý cái gì cả.

Nhưng đột nhiên Mạnh Trường Quân lại cảm thấy khuôn mặt mà hắn đã nhìn suốt từ lúc nhỏ tới khi lớn này không hiểu sao lại trở nên xa lạ..

Ánh mắt của Mạnh Trường Quân rất kỳ quái, giống như đang nhìn một con giòi.

Kể từ khi Trú Quân Điếm thành lập đội ngũ cho thiên tài, nhân duyên của Hách Hán vẫn luôn là kém nhất trong đội ngũ;

Mà bản thân hắn luôn bị Hách Hán bám gót đi theo, là đội trưởng của Trú Quân Điếm nhưng lại là kẻ kém nhân duyên thứ hai trong đội ngũ.

Chân Phiêu Phiêu và Bì Nhất Bảo lại là người được chào đón nhất trong đội.

Nhất là Bì Nhất Bảo, hắn gặp ai cũng cười ha ha, nói chuyện với ai cũng đều vui vẻ cả.

Nhưng khi đối mặt với Hách Hán lại bày ra vẻ mặt lạnh như băng...

Hắn chỉ nghĩ là hai người bọn họ trời sinh không hợp nhau thôi, cũng không nghĩ nhiều, dù sao nhân duyên của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì nên rất ít nói chuyện Bì Nhất Bảo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, rất nhiều xung đột trông thì bình thường, nguyên nhân cũng không rõ ràng lắm, nhưng trong đó đều có nhân tố châm ngòi là Hách Hán, cho tới đối địch... Tranh đấu với người ngoài.

Từ lúc nào hắn sinh ra lòng oán hận với Tả Tiểu Đa nhỉ, hình như là từ một vài lần, Hách Hán chạy tới tự nói với hắn, Chân Phiêu Phiêu thích Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa rõ ràng có vợ chưa cưới rồi mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là tra nam... Có lẽ là bắt đầu từ khi đó, trong tư tưởng của hắn bắt đầu xuất hiện thành kiến...

Cũng từ sau lần đó, khoảng cách giữa hắn và đám người Tả Tiểu Đa Lý Thành Long càng lúc càng xa, rồi mỗi người đi một ngả...

Mạnh Trường Quân rùng mình tỉnh ngộ!

Bên cạnh hắn vẫn luôn có một tên tiểu nhân chuyên châm ngòi ly gián như thế!

Rõ ràng trông thì vẻ mặt hào sảng, không có chút tâm cơ nào, là người thẳng thắn có gì nói đó. Nhưng ai ngờ được rằng, một Hách Hán trông cao lớn thô kệch, tỏ ra hào phóng, liếc mắt một cái là biết đây là kiểu người sẵn sàng xung phong ở phía trước không sợ chết ấy, bản chất lại là kẻ tiểu nhân đê hèn châm ngòi ly gián chứ!

Bình Luận (0)
Comment