“Hách Hán à...” Mạnh Trường Quân ung dung nói.
“Lão đại ngươi nói đi ngươi có chuyện gì, ta đi làm ngay!” Hách Hán bày ra sự trung thành bằng cái vẻ mặt thô lỗ.
“Ha ha...”
Mạnh Trường Quân đứng lên, đi về phía phòng làm việc của Văn Hành Thiên.
“Ta muốn xin nghỉ để ra ngoài rèn luyện.”
“Lão đại ngươi đi đâu thế? Ta đi chung với ngươi.”
“Đi rèn luyện tách nhau ra thì tốt hơn, cố đồng hành với nhau thì kiểu gì cũng sẽ bị phân tâm, khó có được hiệu quả tốt lắm.”
“Ách...”
Mạnh Trường Quân cầm trường thương rời khỏi phòng học.
Mạnh Trường Quân quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên cảm giác bầu không khí quanh người trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn còn trở nên rất trong suốt.
“Cái khó nhất khi làm người là không phát hiện được khuyết điểm của mình và sửa lại. Mà cái khó thứ hai khi làm người đó là tìm ra được tiểu nhân ở bên cạnh mình.”
“Hách Hán ơi Hách Hán, ngươi đúng là hảo hán thật đấy, ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, tới bây giờ ta mới phát hiện ra được rằng lối tư tưởng của ta vẫn luôn bị ngươi ảnh hưởng, bị ngươi làm thay đổi lúc nào không hay…”
“Nhưng mà từ nay về sau, tạm biệt.”
“Ta không cần một kẻ lúc nào cũng làm ảnh hưởng tới con đường ta đi ở bên cạnh, càng không cần một kẻ lúc nào cũng châm ngòi ly gián.”
Mạnh Trường Quân rời khỏi Cao Võ Tiềm Long với dáng dấp thoải mái hơn bao giờ hết, hắn chạy thẳng tới Hoang Nguyên.
Hắn không còn để tâm tới tất cả những gì của quá khứ nữa.
“Đã qua hết rồi!”
Hách Hán đi theo đuôi ở phía sau, vẻ mặt hoang mang nhìn bóng lưng của Mạnh Trường Quân, trong lòng tràn đầy mờ mịt.
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, Mạnh Trường Quân đột nhiên trở nên rất lạnh lùng, giữa hai người bọn họ đã có một khoảng cách khó mà thân thiết lại được…
Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Hắn càng nghĩ càng chẳng hiểu ra sao.
Hách Hán chưa chắc đã là người xấu, nhưng thiên tính của hắn bạc bẽo, lại có bản tính thích gây chuyện thị phi, luôn châm ngòi ly gián theo thói quen, dự tính ban đầu của hắn chưa chắc đã là muốn hại người, nhưng kết quả cuối cùng thì lại luôn không tốt, đương nhiên là sẽ bị mọi người vứt bỏ.
Đây chính là bản tính!
Bên người của mỗi người đều sẽ có loại như vậy, người như thế ở trong cuộc sống có không hề ít.
Có người phát hiện được, giống như Mạnh Trường Quân sau khi phát hiện ra thì dứt khoát tách khỏi người này, nhưng mà hầu hết mọi người lại không phát hiện ra được...
Hóa ra ở bên cạnh mình lại có loại người chuyên làm chuyện xấu như vậy!
...
Thượng Kinh!
Tả Tiểu Niệm nôn nóng sốt ruột đi qua đi lại ở phòng của mình.
Theo lý phản ứng của Tả Tiểu Đa đã ở trong dự kiến của nàng rồi, nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn thấy lo lắng, không biết tình hình bây giờ của Tả Tiểu Đa ra sao, sau này định làm thế nào?
Tin tức kia, phải chăng đã làm Tả Tiểu Đa chịu tổn thương quá lớn?
Mà ta nên an ủi hắn thế nào đây?
Tả Tiểu Đa đang lên đường một cách điên cuồng, mặc cho bị hao tổn, không tiếc trả giá lớn, đầy liều lĩnh.
Tả Tiểu Niệm đang lo lắng đợi chờ, nàng thấy nôn nóng, lo âu, bàng hoàng và luống cuống.
...
Thành Phượng Hoàng.
Trước mộ Hà Viên Nguyệt.
Một ngày kia, Lam Thư đi ra nhà tranh từ sáng sớm, theo thường lệ cầm một bó hương, đốt và cắm ở trước mộ Hà Viên Nguyệt, rồi định về phòng rửa mặt. Đây là thói quen hằng ngày của nàng, nhưng đột nhiên nàng ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên nấm mồ.
Ở giữa một vùng cỏ dại xanh nhạt vừa nảy mầm lại có một đóa hoa cực kỳ đẹp nở rộ!
Một đóa hoa không có lá, chỉ có mỗi hoa!
Vẻ đỏ tươi ánh vào mắt... Đó là loại màu đỏ chói mắt!
Bông hoa đó đỏ rực chói mắt như vậy, làm người ta không rời mắt nổi, rồi nó lại lộ ra vẻ cao quý thánh khiết, không hề có một chút tạp sắc nào.
Từng cây chỉ nhị giống như sương nằm ở giữa những cánh hoa ấy, đến cả nhị hoa của chúng nó cũng là màu đỏ!
Một màu đỏ như máu!
Rồi lại làm cho người ta cái cảm giác nó gần như trong suốt.
Lam Thư ngây ngẩn cả người, nàng sững sờ đứng tại chỗ, bởi vì trong nháy mắt nàng nhớ lại câu nói kia của Tả Tiểu Đa.
“Khi mộ nở rộ hoa Bỉ Ngạn, ngươi có thể rời đi.”
Lam Thư nhìn đóa hoa này, trong lòng tim đập thình thịch loạn như trống, đêm qua, nàng mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy Hà Viên Nguyệt.
Hà Viên Nguyệt mỉm cười nhìn nàng nói: “Ta đi đây, ngươi cũng đừng dằn vặt bản thân nữa, duyên kiếp này đã hết, đợi tới kiếp sau, chúng ta lại gặp lại.”
Nàng dứt lời bèn xoay người biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Chuyện mơ thấy Hà Viên Nguyệt đã chẳng là chuyện gì lạ với Lam Thư rồi. Lúc Hà Viên Nguyệt mới vừa qua đời, nàng gần như ngày nào cũng sẽ mơ thấy người chị em lâu năm đã chung sống mấy chục năm với nàng này.
Nhưng mà một giấc chiêm bao đêm qua lại rõ ràng như thế, giống như tự nàng trải qua vậy, giống y như thật!
Thế nên sáng sớm hôm nay Lam Thư cảm giác được rất rõ ràng, lòng nàng rất trống rỗng.
Đó là một loại cảm giác không có điểm nương tựa.
Vốn còn tưởng rằng là do bản thân buồn lo vô cớ, nhưng rồi nàng lại nhìn thấy một màn này trước mộ của Hà Viên Nguyệt, chẳng nhẽ là trùng hợp sao!
“Lần này ngươi đi thật sao?”
Lam Thư nhìn hoa Bỉ Ngạn đang đung đưa theo làn gió nhẹ ở trên nấm mồ, mê mẩn nghĩ.
Nàng không khỏi nghĩ tới sau khi nàng nghe Tả Tiểu Đa nói vậy, bèn đi thu thập tin tức liên quan đến hoa Bỉ Ngạn, truyền thuyết về hoa Bỉ Ngạn.
“Hoa Bỉ Ngạn nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá.”
Ngày đó, nàng lẳng lặng đứng ở trước mộ phần của Hà Viên Nguyệt một hồi lâu.
Cuối cùng nàng khẽ thở dài, khom người cúi chào: “Ta đi đây.”
“Ta sẽ không trở về Lữ gia nữa.”
“Ta tới Nhật Nguyệt Quan.”
“Ngươi... Cho dù ở đâu, sau mười năm nữa, nếu ta còn sống, ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Thật hoài niệm khoảng thời gian mấy chục năm ở chung với ngươi... Tràn đầy ấm áp... Cả đời khó quên...”