Những giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng.
“Bảo trọng.”
Thân thể yểu điệu ấy nhảy lên cao, nàng ở trên không trung lẳng lặng dừng lại hơn một phút rồi mới hóa thành một luồng gió gào thét bay đi.
Nấm mồ.
Hoa Bỉ Ngạn kiều diễm đang nhẹ nhàng phấp phơi, một giọt sương sớm trong suốt trên cánh hoa chậm rãi chảy xuống.
Dường như Hà Viên Nguyệt đang vẫy tay tạm biệt, chúc nàng bình an, đợi ngày gặp lại với Lam Thư...
Phượng Hồi Đầu, có một bia mộ nằm lẻ loi trơ trọi cách Lam Thư càng ngày càng xa...
...
Thượng Kinh.
Trên bầu trời.
Màn trời Thượng Kinh đột nhiên rắc một cái vỡ vụn, giống như mặt trời khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở chân trời.
Ngay sau đó, một luồng nhiệt nóng bức chợt vọt tới, rồi lại đột nhiên biến mất, không để lại dấu vết.
“Người nào?!”
Cao thủ Thượng Kinh chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của màn trời vội vã chạy tới, nhưng chỉ thấy một cái hố bị thủng rộng chừng mười mấy cm mà thôi...
Lẽ ra cái lỗ thủng bé như vậy cũng chẳng khó vá, nhưng cao thủ ở lân cận hao hết tất cả lực lượng vẫn không tài nào vá được!
Cuối cùng hết cách đành phải gọi người tới giúp, nhưng sau khi một đám bảo an chịu trách nhiệm canh giữ màn trời tới đông đủ, hí hoáy thử mãi vẫn không làm được gì, bất đắc dĩ đành phải xin Cửu Trùng Thiên Các giúp đỡ, mà Cửu Trùng Thiên Các phải điều động một vị phó các chủ mới vá lại được lỗ hổng đó.
“Là ai làm!”
Ở khoảng cách gần cảm thụ chút nhiệt lượng còn dư lại của luồng nhiệt cực nóng đó, ai cũng thấy hoảng hồn!
Lực phá hoại mạnh nhường này, màn trời còn bị phá thành như vậy, nếu như nó mà đánh vào người thì sẽ thế nào?
“Tra! Phải tra rõ!”
Lúc này, Phó các chủ của Cửu Trùng Thiên Các tự mình tiếp xúc với dư uy của sức phá hư đó cũng đang buồn rầu hết cả lòng.
Người như vậy vào Thượng Kinh, chắc chắn là phần tử nguy hiểm sơ sẩy một cái là có thể gây ra sóng to gió lớn.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bạo liệt và lửa giận ngớt trời ở bên trong sức mạnh còn dư lại trong lỗ hổng, cho dù đương sự đã đi xa, nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng những yếu tố đó từ chỗ bị phá hoại này!
Đây... Chắc chắn là tai hoạ ngầm khổng lồ cho sự an toàn.
Nhất là với nơi trung tâm của Nhân tộc Tinh Hồn, Thượng Kinh!
“Không cần tra!”
Một bóng dáng áo trắng yểu điệu xinh đẹp đột nhiên xuất hiện.
Người tới là Bạch Vân Đóa.
“Tham kiến Bạch Vân tiên tử.”
“Miễn lễ.”
“Tiên tử, đây...”
“Ừ, ta nói, không cần tra xét.”
Bạch Vân Đóa thản nhiên nói.
“Dạ, dạ.”
Đám người đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng thi nhau rời đi.
Hiển nhiên bọn họ đã biết người tới chắc là có quan hệ gì đó với Giám Sát Sứ Bạch Vân Đóa, vậy thì đó là người có bối cảnh lớn rồi, mới thoáng nghỉ chân lại ở Thượng Kinh, đã tạo ra động tĩnh lớn vậy!
Bạch Vân Đóa đứng ở trên không nhìn về phương hướng nào đó, khẽ nhăn đôi mày thanh tú.
“Cuối cùng vẫn tới sao?”
...
Tiểu viện tư nhân của Tả Tiểu Niệm.
Tả Tiểu Đa lao thẳng xuống đó giống như thiên thạch.
May mà lúc rơi xuống còn nhớ giảm bớt lực lượng, nhưng lượng nhiệt tràn ra khi sử dụng hỏa chúc công thể ở mức cực hạn vẫn nóng bừng bừng.
Linh Giác của Tả Tiểu Niệm rất nhạy cảm, nàng đã ra đón từ sớm rồi, nàng lo lắng nhìn Tả Tiểu Đa: “Cẩu Đát... Tiểu Đa, ngươi, ngươi không sao chứ?”
Tả Tiểu Đa hít một hơi, đè nén cảm xúc muốn bùng nổ xuống, cố nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tả Tiểu Niệm, hắn cảm thấy sự ấm áp bình tĩnh đã lâu không được cảm nhận đang dâng lên trong lòng.
Sau đó hắn gác đầu vào vai Tả Tiểu Niệm, lẳng lặng dựa vào một hồi.
Với Tả Tiểu Niệm, cảm giác này có thể nói là rất khác với bình thường, Tả Tiểu Đa ngày thường chỉ cần nhìn thấy Tả Tiểu Niệm, chắc chắn sẽ nói ba hoa mấy câu, chủ động tới gần cọ tới cọ lui, ăn đậu hủ gì gì đó, Tả Tiểu Niệm gặp mãi rồi cũng quen, nhưng mà Tả Tiểu Đa của giờ phút này lại tỏ ra yên tĩnh lạ thường.
Tả Tiểu Niệm đau lòng ôm lấy hắn, nàng có thể cảm giác được, giờ phút này Tả Tiểu Đa mỏi mệt và bi thương.
Cùng với cảm giác hoang mang sợ hãi ở trong lòng hắn.
Đúng vậy, trong khoảng thời gian này Tả Tiểu Đa ở Vu Minh, lúc nào cũng ở trong loại cảm xúc tiêu cực, cho dù khi gặp lại cha mẹ, trong lòng bị sự vui sướng lấp đầy, nhưng cái loại cảm giác tiêu cực ấy vẫn còn nằm ở trong lòng.
Đó cũng không phải an toàn rồi là có thể loại bỏ được loại cảm xúc tiêu cực ấy, đó là một loại căng thẳng tới sắp sụp đổ bắt nguồn từ sâu trong nội tâm.
Mà loại cảm xúc yếu ớt này, Tả Tiểu Đa sẽ không để lộ ra ở trước bắt bất cứ ai, nhất là ở trước mặt cha mẹ hắn.
Cũng chỉ khi ở bên Tả Tiểu Niệm hắn mới để lộ ra.
Đó là loại cảm xúc cực đoan chứa đầy sự sợ hãi, hắn thấy rất sợ hãi, rất lo bản thân sẽ không được nhìn thấy thế giới này nữa, không được gặp cha mẹ, không được gặp Niệm Niệm mèo…
Sau mấy phút đồng hồ như vậy, Tả Tiểu Đa ngẩng đầu, nhẹ nhàng hít hít, nói: “Thơm quá.”
“Hừ.”
Chỉ nghe một câu kia, Tả Tiểu Niệm đã biết tâm tình của Tả Tiểu Đa đã bình phục trở lại, ít nhất cũng khôi phục được khoảng một nửa ngày thường, bèn liếc hắn, nói: “Làm nũng đủ chưa? Đi vào trong nói chuyện.”
“Ừ.”
Hai người đi vào phòng, Tả Tiểu Niệm pha trà rất thành thạo.
Tả Tiểu Đa nhìn bóng dáng đẹp đẽ của Tả Tiểu Niệm, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn.
Sau một hồi lâu, hai người đều không mở miệng nói chuyện, hai người họ đều đang cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân. Thế cho nên bầu không khí lại trở nên yên tĩnh một cách thần kỳ!
Hai người bọn họ chỉ nghe được tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của lẫn nhau.
Cuối cùng trà cũng pha xong.
Tả Tiểu Niệm đưa một chén trà qua rồi mới ngồi xuống ở trước mặt Tả Tiểu Đa.
“Chuyện của thầy Tần, rốt cuộc đầu đuôi ra sao?”
Giọng Tả Tiểu Đa trầm thấp, trong câu hỏi chứa đầy sự mệt mỏi.
Trong ánh mắt hắn lộ ra một dòng cảm xúc cuồng loạn, đó là một loại cảm xúc bạo ngược hung tàn như muốn hủy diệt hết thảy.
Tả Tiểu Đa cố gắng đè nén cảm xúc đó lại.
Hắn không muốn ở trước mặt Tả Tiểu Niệm để lộ chuyện cảm xúc bản thân đã bị mất khống chế, nhưng mà hắn càng đè nén thì loại cảm xúc hung tàn này càng trở nên mạnh mẽ, làm ngón tay của Tả Tiểu Đa khẽ run.
Trong mắt hắn đều là màu đỏ.