Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2008 - Chương 2006: Tâm Nguyện Thuở Nhỏ, Hắc Bạch Vô Thường

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2006: Tâm nguyện thuở nhỏ, Hắc Bạch vô thường

Lần này nhìn thấy Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa không chạy tới ăn đậu hủ, cũng không ba hoa chích chòe, là vì cảm xúc của hắn vốn đã không tốt lại cộng thêm bất ngờ nghe được tin dữ Tần Phương Dương đã chết, làm cho cảm xúc của hắn hoàn toàn trở nên tiêu cực.

Trước lúc báo thù xong cho thầy Tần, nếu như hắn vẫn còn nghĩ tới chuyện yêu đương của bản thân, thì Tả Tiểu Đa cảm thấy đây là một loại tội ác.

“Suốt đoạn đường này ta gọi cho ngươi rất nhiều lần, mà ngươi chẳng thèm nghe…” Tả Tiểu Niệm phàn nàn.

“Điện thoại di động ta...”

Lúc này Tả Tiểu Đa mới nhớ tới hắn đã làm rớt mất điện thoại khi nhận được cuộc gọi đầu của Tả Tiểu Niệm.

Sau đó hắn chạy như điên suốt dọc đường, hơi đâu nhớ tới chuyện nhỏ nhặt này.

“Điện thoại di động của ta rớt mất rồi...” Tả Tiểu Đa thở dài: “Đợi lát nữa mua cái khác vậy, thêm lại số điện thoại là được.”

“Ờ.”

“Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ta... Lúc đó ta chẳng nhớ được gì nữa cả…”

Tả Tiểu Đa hơi tựa lưng về sau, cả người ngả ra ghế salon, hắn cảm thấy tới bây giờ trong đầu vẫn là loạn thành một nồi cháo.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể tỉ mỉ cho ta nghe đi, bây giờ đầu của ta rất là loạn, cần phải sắp xếp lại gọn gàng suy nghĩ.”

Tả Tiểu Đa vò đầu.

“Lần trước chia tay với thầy Tần, ta đã nhìn ra được sau đó hắn sẽ gặp phải một kiếp sinh tử, nhưng tuyệt đối không phải là vào lúc này, trong chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân gì đó...”

Tả Tiểu Đa thì thào tự nói.

“Sao tự dưng lại thay đổi bất ngờ như vậy nhỉ, cho dù là vận mệnh hay số mệnh đều không nên thành ra như thế mới đúng…”

Miệng thì kêu Tả Tiểu Niệm nói, nhưng bản thân hắn lại lẩm bẩm thì thào một mình, lải nhải không ngừng, mà lời hắn nói thì cũng chỉ có hắn hiểu được thôi.

Sao Tả Tiểu Niệm lại không biết cảm xúc bây giờ của Tả Tiểu Đa rất mất ổn định chứ, trong lòng hắn chắc chắn cũng đang rối như tơ vò rồi, nên nàng vẫn luôn lặng lẽ ngồi nghe.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Tả Tiểu Đa không nói nữa, hai tay hắn bụm mặt, gục đầu xuống, giống như con cún nhỏ sau khi đánh nhau bị thua, cúi đầu ủ rũ, cả người chẳng có sức sống.

“Ngươi nói đi, ta nghe đây.”

“Chuyện là thế này…”

Tả Tiểu Niệm bắt đầu nói,

Nàng kể hết tất cả mọi chuyện ra bắt đầu từ lần đầu tiên Tần Phương Dương tới tìm nàng, rồi những chuyện đã xảy ra sau đó.

Tả Tiểu Đa vẫn bụm mặt nghe, nhưng mỗi câu, mỗi lời, mỗi chữ Tả Tiểu Niệm nói ra hắn đều khắc sâu trong lòng, hơn nữa nhanh chóng bắt đầu phân tích.

“Quần long đoạt mạch!”

“Cao Võ Tổ Long!”

“Danh ngạch!”

“Nguyên do lần này Thầy Tần gặp chuyện không may, là vì muốn kiếm cho ta một danh ngạch.”

“Hóa ra đây mới nguyên do của tất cả mối họa, trong quỹ đạo sinh mệnh của hắn vốn không nên có hành trình tới Tổ Long lần này, lại càng không có chuyện sẽ dạy học ở Tổ Long. Nhưng hắn vì ta nên đã tới Tổ Long, tới nơi đó dạy học, chỉ vì như vậy sẽ dễ kiếm danh ngạch cho ta hơn, vì tiền đồ của ta, quả nhiên hắn đã bỏ ra tất cả mọi thứ để kiếm danh ngạch cho ta.”

“Sau đó, cuối cùng hắn đã chết thảm ở trong tay người khác… Bởi vì chuyện này.”

Tả Tiểu Đa nhanh chóng phân tích.

“... Sau đó cha mẹ tới, rồi lại truyền ra chuyện Ngự Tọa Tuần Thiên đã tới Tổ Long, xử trí tứ đại gia tộc nắm giữ Quần long đoạt mạch của Cao Võ Tổ Long bằng thủ đoạn cứng rắn và hung tàn…”

Tả Tiểu Niệm cũng đang thấy nghi ngờ trong lòng, nghi ngờ về thân phận thật của cha mẹ hắn.

Suy cho cùng, chuyện ông ngoại là Ma Tổ - Cường giả đứng đầu Nhân tộc Tinh Hồn là khi nàng ở bên đã nghe được tận tai.

Nếu như ông ngoại là Ma Tổ, vậy thì cha mẹ là ai?

Mặc dù Tả Tiểu Niệm không quen ai trong đám lãnh đạo cấp cao, nhưng nàng đã hỏi qua Bạch Vân tiên tử, nhưng Bạch Vân Đóa lại úp úp mở mở, suy đoán hàm hồ về chuyện này, mà loại tình huống này lại làm cho lòng hoài nghi của Tả Tiểu Niệm càng ngày càng nặng.

“Lúc Ngự Tọa Tuần Thiên tới Tổ Long, ta và mẹ ở chung một chỗ, cha thì không thấy đâu.”

Ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa, nàng tin rằng nàng đã nói tới như vậy thì ẩn ý trong đó đã rất rõ ràng rồi.

Chỉ tiếc bây giờ lối suy nghĩ của Tả Tiểu Đa lại không nhằm vào phương diện này.

“Ngự Tọa tới Tổ Long, xử lý tứ đại gia tộc xong là mọi chuyện kết thúc như vậy à? Thế tứ đại gia tộc kia bây giờ ra sao?”

“Chuyện Quần long đoạt mạch của Cao Võ Tổ Long cũng chỉ có bốn gia tộc này tham dự sao? Ta không tin!”

“Quần long đoạt mạch, chuyện lớn kéo dài suốt mấy chục nàn năm tới nay như thế, sao lại chỉ có mấy gia tộc có lịch sử mấy ngàn năm tham dự là khống chế được hoàn toàn? Bọn họ có thể khống chế chuyện này tỉ mỉ, gần như không có sơ hở gì như thế sao!”

“Hung thủ thực sự đã hại chết thầy Tần là ai? Có điều tra ra được không?”

“Không tra được?”

“Chỉ xử lý bốn gia tộc đó như vậy được cái gì đâu chứ? Ý nghĩa của việc đó là gì? Giết gà dọa khỉ à?”

Tả Tiểu Đa bỏ hai tay trên mặt ra, trừng mắt nói: “Mặc kệ là gia tộc nào đã hại thầy Tần, ta đều sẽ bắt chúng nợ máu trả bằng máu, trả cái giá thật nặng nề!”

“Lần này, ta chẳng quan tâm tới đúng sai, cái gọi là công lý, đạo lý chẳng liên quan gì tới ta hết!”

“Ta chẳng thèm để tâm đó là người vô tội hay là kẻ cực kỳ tàn ác, tất cả đều có nhân quả, báo ứng đâu ta chịu hết!”

Giọng Tả Tiểu Đa trầm thấp, từng chữ từng chữ đều giống như máu tươi đang nhỏ xuống.

“Ta phải báo thù cho thầy Tần!’

“Cho dù là ai có liên quan tới chuyện này đều phải trả giá, cái giá bằng máu, bằng sinh mạng!”

“Thù này không báo, Tả Tiểu Đa ta thề không làm người!”

Tả Tiểu Niệm nhìn hắn đầy sầu lo: “Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, đúng như ngươi nói ấy, chuyện như Quần long đoạt mạch đã kéo dài suốt mấy chục ngàn năm, nhất là còn ở nơi như Thượng Kinh này, sự dây dưa về lợi ích ở trong đó tuyệt không phải chỉ có một, hai nhà, cũng càng không phải dăm ba người là làm được.”

“Nếu đào xới hết chuyện này lên... Thì e là cả Đế Quốc đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy nan, sóng to gió lớn.”

Bình Luận (0)
Comment